Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 93. Duyên phận là thứ rất kỳ lạ

Chương 93. Duyên phận là thứ rất kỳ lạ
Chương 93: Duyên phận là thứ rất kỳ lạ
Vậy mà chậm trễ mất một lúc, ánh chiều tà cũng đã ngập trời rồi, đại đội trưởng lên tiếng: “Đi thôi, về thôn.”
Thím Hồ: “Ôi chao, trên xe vẫn còn trống, vừa hay mẹ con chúng tôi có thể ngồi ké.”
Bà ta vừa nói xong đã bám lên thành xe trèo lên. Vẻ mặt mấy người trên xe không tốt lắm, đám người dưới xe lại càng không tốt.
Chẳng qua bọn họ đã nói không lên xe, đương nhiên không còn mặt mũi nào mà thay đổi.
Nhưng mà không đổi giọng không có nghĩa là không tức giận, mấy người đều chán ghét nhìn mẹ con Hồ Hạnh Hoa.
Mà lúc này, thím Hồ cũng kéo Hồ Hạnh Hoa lên xe, bà ta đắc ý cười lớn, nói: “Vận may của mẹ con mình cũng tốt thật đấy.”
Bà ta còn cố ý ngồi bên cạnh Chu Bảo Ngọc, tách Hồ Hạnh Hoa với anh ta ra.
Chu Bảo Ngọc âm thầm nhích ra đằng sau một chút, tỏ ý ghét bỏ bà già nhà quê này.
Thím Hồ: “Đi thôi.”
Hồ Hạnh Hoa cuối cùng cũng trở lại như thường, cô ta lạnh lùng nói: “Con không ngồi xe.”
Ngồi cùng một xe với Chu Bảo Ngọc cũng khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Cô ta yêu cầu: “Con muốn xuống xe!”
Ngay sau đó lập tức nhảy xuống xe, thím Hồ: “Này, con nhóc kia, sao tính tình của con kỳ quái thế…”
Vốn dĩ đang xuống dốc, Hồ Hạnh Hoa lại giãy dụa muốn xuống xe.
Một lần xóc nảy, con bò giẫm vào hòn đá, xe hơi nghiêng một chút, Hồ Hạnh Hoa đột nhiên trượt chân ngã về sau, cả người đâm sầm vào Chu Bảo Ngọc.
Hai người cùng nhau ngã xuống xe.
Nhưng mà chuyện vui còn chưa kết thúc, lúc hai người ngã xuống xe, Chu Bảo Ngọc bởi vì sợ hãi mà đã kéo Hồ Hạnh Hoa lại, hai người thế mà theo con dốc lộc cộc lộc cộc, lăn hai vòng xuống dưới.
Trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh.
Từ Toa trợn to mắt: “Con mẹ nó!”
Đây là duyên phận thần kỳ gì thế...
….
Sự cố đột nhiên khiến mọi người đều hoảng hốt.
Nhưng mà đại đội trưởng đã rất nhanh nói: “Dừng lại, mau dừng lại.”
Chỉ là một con dốc nhỏ như vậy mà cũng có thể gây ra chuyện này, đại đội trưởng thực sự sắp tức chết rồi.
Động tác của Ngưu Tam còn nhanh hơn cả đại đội trưởng, ông ta nhanh chóng xuống xe đến đỡ lấy hai người. Từ Toa ôm chặt gùi nhỏ của mình, âm thầm nhích mông, may là cô không lùi ra ngồi phía sau. Nếu không... nếu thật sự lật xe thì đồ này của cô biết giải thích thế nào chứ?
Nhưng mà mấy chuyện duyên phận kiểu này có trăm ngàn vấn đề khó giải thích.
Ừm, không phải ư, Hồ Hạnh Hoa và Chu Bảo Ngọc đã “tiếp xúc thân mật” rồi.
“Á!” Thím Hồ tức giận hét chói tai, mau chóng xông lên, một tay kéo con gái mình ra phía sau, dùng sức đánh Chu Bảo Ngọc: “Tên lưu manh này, tao đánh chết mày, tên lưu manh xấu xa.”
Chu Bảo Ngọc... Con mẹ nó, Chu Bảo Ngọc cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Đầu xỏ gây ra chuyện này không phải là anh ta mà.
Mặc dù là do sau đó anh ta kéo Hồ Hạnh Hoa, nhưng anh ta cũng rất ấm ức.
“Nếu như không phải con gái bà đụng tôi, tôi cũng đã không rơi xuống xe.” Chu Bảo Ngọc không ngừng tránh né, bà thím đánh anh ta, anh ta thanh niên trai tráng rất dễ trực tiếp đánh trả, nhưng mà anh ta vẫn cứ chịu đòn như vậy, cũng rất không hợp thói thường.
Anh ta muốn để cho bà thím này hiểu, kẻ đầu xỏ gây ra chuyện này không phải anh ta.
Chẳng những không phải anh ta, mà là chính con gái của bà ta.
Nhưng mà phân phải trái với một bà thím, điều này có thể sao?
Với một bà thím mà nói, bà ta không quan tâm ra sao cũng muốn quậy ba phần, huống chi bà ta cảm thấy con gái của mình chịu thiệt thòi. Đang yên đang lành bị một người đàn ông ôm lấy, có thể không chịu thiệt sao?
Thím Hồ thực sự vô cùng tức giận.
“Có phải mày cố ý sàm sỡ con gái tao không, tao biết mà, thằng mặt trắng như mày không phải người tốt gì, chỉ cần nhìn vẻ ngoài là biết.”
“Tao đánh chết mày, mày phá hỏng danh tiếng của con gái tao, tao đánh chết mày...”
“Mày đừng chạy!”
“Tao xiên....”
Thím Hồ giống như một con gà mái đang chiến đấu, bà ta không ngừng kêu gào, ca hết bài ca thô tục này nến bài ca thô tục khác.
Từ Toa ngồi bên cạnh xem trò vui, cảm thấy nếu như đây là kịch bản phim truyền hình thì cả quá trình đều phải che tiếng, chửi tục quá nhiều. Nếu như ở Mỗ Giang thì cả quá trình sẽ đều là bíp bíp bíp... Nhưng mà nhắc đến thì bọn họ cũng thực sự quá “may mắn” rồi, phải biết tuy con đường này không ít sườn dốc, nhưng mà sườn núi này là dốc nhất, nhưng dù là dốc cũng không thái quá như vậy.
Cũng may là không sao.
Thật sự, vẫn còn, không sao.
Đang yên đang lành hai người đó lại bị rơi xuống, nếu như không phải họ có duyên phận thì cũng không thể giải thích được tình huống này.
Thím Hồ túm lấy Chu Bảo Ngọc đánh, mấy đồng chí nữ nhìn không chịu nổi, lao lên giúp đỡ: “Bà, người đàn bà chanh chua này làm cái gì vậy, đừng tưởng là lớn tuổi thì có thể bắt nạt người khác...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận