Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 530. Tặng sách 1

Chương 530. Tặng sách 1
Chương 530: Tặng sách 1
Nữu Tể làm bộ nghiêm túc: “Chị đừng cười, nghiêm túc học nhé, không được lười biếng, không được nghịch ngợm, không được mơ màng đâu đấy.”
Từ Toa: “... Chị nhớ em là em của chị mà nhỉ? Chị không biết là em còn làm giám sát nữa.”
Nữu Tể thẳng thừng nói: “Bởi vì em muốn có một người chị học đại học.”
Cô bé nói tiếp: “Anh rể là sinh viên thì chị cũng phải là sinh viên.”
Từ Toa: “...???” Logic ở đâu ra thế này?
Cô xua tay, giống như đang đuổi ruồi, nói: “Chị giỏi lắm, nhất định sẽ thi đậu. Đi đi! Em đừng làm phiền chị là được.”
Nữu Tể: “Dạ!”
Cô bé ngoan ngoãn: “Thời gian này em cũng sẽ giúp chăm mấy đứa nhỏ.”
Hai mắt Từ Toa sáng rực, cô lập tức nói: “Thế thì tốt quá, em đi chơi với bọn nó đi.”
Nữu Tể hít thật sâu ra vẻ kiên định: “Vâng!”
Cô bé bước những bước đi mạnh mẽ ra ngoài, để chị họ có thể học thật tốt, cô bé cũng đã đóng góp rất nhiều.
Thật ra không như những gì Từ Toa nghĩ, có khá đông người đã ngay lập tức chạy đến trạm xá để mượn sách của Giang Phong, tính tình anh tốt, nói: “Tôi nghĩ mọi người tốt nhất là nên đi mượn người khác, lúc tôi thi Đại Học là 16, 17 năm về trước, mọi người chắc chắn có thể dùng đến sách của tôi không? Như toán còn đỡ, những môn khác sẽ có thay đổi nhỉ? Mọi người đọc sách cũ không sao, nhưng chỗ sách của tôi cũ quá rồi. Từ Toa nhà tôi cũng sẽ tham gia kỳ Đại Học được khôi phục này, tôi định sẽ mua sách mới cho cô ấy.”
Mọi người nắm bắt được câu cuối, vội vàng hỏi: “Nhà anh định mua sách mới ư?”
“Tôi sợ khó mua nên mới đi mượn, nhưng anh nói đúng, cũ quá, chắc chắn những sách như chính trị sẽ không đụng đến được...”
Giang Phong: “Giờ thì hay rồi, mọi người đi mượn của người khác trước đi, tôi sẽ nhờ người mua, không cần biết là sách cũ hay sách mới, chắc là tôi sẽ mua được một bộ. Bất thình lình thông báo khôi phục Đại Học, chắc chắn sẽ rất khan hiếm nên tôi không hứa mình sẽ mua nhiều giúp mọi người. Nhưng nếu tôi mua được, tôi có thể cho mọi người mượn để chép lại.”
Mọi người cảm ơn rối rít, tuy không mượn được sách của Giang Phong, nhưng Giang Phong đã khẳng định anh sẽ mua được nên mọi người đều yên tâm. Thời điểm này, bọn họ đã không còn hy vọng mình có được một bộ sách nữa, nếu có thể mượn để chép lại đã là tốt lắm rồi.
“Đi đi đi, tôi nhớ con trai thứ 2 nhà họ Lâm tốt nghiệp cấp 3 hồi 3 năm trước...”
“Ừ, chúng ta đi tìm cậu ta thôi.”
Bởi vì những năm qua không chú trọng giáo dục đã khiến rất nhiều người từ bỏ việc học, dù cũng có lớp xóa mù chữ, đọc được ít chữ không thành vấn đề, nhưng nói đến đi học thì lại có rất ít người đi, ngay cả từng học cấp 2 cũng được xem là có trình độ học vấn cao rồi. Còn cấp 3 thì thuộc vào loại quý hiếm.
“Phải tranh thủ nhanh lên!”
Những người trẻ chỉ biết Đại Học này lại tất tả đi về, Giang Phong suy nghĩ rồi cũng đứng dậy đóng cửa về nhà. Thật ra nhà anh có sách, nhưng anh không thể lấy ra ngay lập tức được. Mặc dù không có vấn đề lớn lắm, nhưng Giang Phong vẫn không muốn mọi người nghĩ nhà họ chỉ vừa bắt đầu đã chuẩn bị xong rồi. Chạy trước nhanh hơn người khác sẽ sinh ra ghen tị.
Cả anh và Từ Toa đều không để ý, nhưng bà Từ và nhà của Từ Sơn lại sống ở thôn. Vợ chồng anh có lẽ sẽ chuyển đi, nhưng bọn họ thì không. Vợ chồng anh không muốn chuốc rắc rối và đố kỵ không cần thiết cho người nhà của mình. Có lẽ thực sự có cảm giác bản thân có được hào quang của nhân vật chính, “hack” được thành phố Giang Hải, e là có thể thăng thiên, nhưng Giang Phong và Từ Toa dù sống rất tốt, bọn họ vẫn nên biết chừng mực.
Bọn họ cũng không phải sợ phiền, chỉ là chú ý hơn thì có thể sống tốt hơn mà thôi, đâu cần phải sống cuộc sống mưa sa bão táp làm gì. Con người mà, sống thoải mái rất quan trọng.
Giang Phong đi về nhà, còn chưa đến cổng đã nghe thấy có người gọi: “Giang Phong.”
Giang Phong quay đầu thì thấy anh hai Hoàng, anh hai của Hoàng Diệu Thường, anh nhướng mày, cười hỏi: “Có gì không?”
Anh hai Hoàng cười, đưa cho Giang Phong một cái túi, nói: “Tôi nghe trong thị trấn nói Đại Học khôi phục rồi, chắc hẳn chị dâu sẽ tham gia nên vội đi giành lấy một bộ sách cho anh chị, anh xem có dùng đến không?”
Giang Phong cười tươi hơn: “Cảm ơn.”
Kể từ lần đầu tiên Giang Phong giúp hai anh em nhà họ Hoàng hồi mấy năm trước, bọn họ đã trở nên vô cùng khách sáo với anh. Thật ra bọn họ cũng không muốn người khác suy nghĩ nhiều nên mấy năm qua không hay giao thiệp với Giang Phong, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi nhau. Nhưng thật ra, anh em nhà họ Hoàng từng gửi đồ vài lần cho anh vào các dịp lễ tết thông qua Hoàng Diệu Thường. Có điều song song đó, bọn họ cũng có nhờ Giang Phong giúp vài chuyện. Về cơ bản, mọi người chỉ giữ trong lòng chứ không nói ra.
“Nhà tôi dùng đến.”
Anh hai Hoàng cười ha ha: “Tốt.”
Anh ta phất tay: “Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi đây.”
Giang Phong: “Cảm ơn.”
Anh lại nói cảm ơn thêm một lần nữa, anh hai Hoàng thấy có người đến cũng hào phóng nói: “Cảm ơn cái gì, Diệu Thường với chị dâu là chị em tốt, tôi tiện thể mà thôi.”
Vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy tiếng kêu từ đằng xa: “Giang Phong!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận