Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 204. Bồi thường 2

Chương 204. Bồi thường 2
Chương 204: Bồi thường 2
Mọi người trầm mặc, hiểu được ý của bà ấy.
Cho dù Từ Hồng Vĩ được nhà bà ấy nuôi lớn, nhưng mà suy cho cùng, lúc ông ấy đến ở nhà họ cũng đã gần 10 tuổi, trẻ con tầm ấy là đã nhớ việc rồi. Dù sao cũng không phải con ruột, bây giờ Từ Tú đã chết, bọn họ cũng chỉ có một đứa con gái là Từ Toa, ông ấy muốn cưới rồi sinh thêm đứa nữa, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên trong lòng mọi người đều hiểu được, nỗi khó xử của bà Từ, bỗng chốc tâm trạng của mọi người cũng cảm thấy chua xót thay cho bà ấy.
Nước mắt lăn xuống trên gương mặt già nua của bà Từ, lại không khóc thành tiếng, trái lại bà nói rất rành mạch: “Người khác luôn nói tôi hiền, nhưng nếu như mọi người là tôi, các người có thể kiên cường như vậy không? Thời trẻ chạy nạn, sau đó hơi yên ổn một chút. Bởi vì không đẻ được con trai, bị người ta nói lời ra tiếng vào? Sau đó, khó khăn lắm mới có một mụn con trai, vốn dĩ tưởng gia đình từ nay êm ấm, ông nhà tôi bỗng bỏ tôi lại mà đi. Tôi sống dựa vào con gái con rể qua ngày, mắt thấy tất cả đều trôi qua, Tú Nhi lại đi theo chân ba nó. Đời người, ai từng trải qua nhiều nhấp nhô sóng gió như vậy? Bây giờ Tú Nhi nhà tôi chỉ để lại một mình Từ Toa, chỉ có một đứa con là Từ Toa. Cho dù là tôi hay là Từ Sơn với Đại Mai, bọn họ đều hiểu rằng, cháu ngoại chân chính của chúng nó, cũng chỉ có một mình Từ Toa. Cho nên nhà chúng tôi cho dù có hiền hòa đến đâu, cũng không thể để bất kỳ ai bắt nạt Từ Toa, bại hoại thanh danh của con bé. Bạch Liên Hoa, Hồ Hạnh Hoa, tôi biết hết tại sao hai cô lại làm thế! Bạch Liên Hoa, cô làm vậy không phải là vì 50 đồng lần trước sao? Hồ Hạnh Hoa, cô không phải là vì lần trước ở cửa nhà tôi nắm phải cứt sao? Mấy chuyện đó căn bản là không liên quan đến Từ Toa. Tôi cho rằng chút chuyện cỏn con này không tính là gì, nhưng mà không ngờ các người vẫn luôn ghi hận trong lòng, hết lần này đến lần khác âm mưu hãm hại người ta. Các cô đừng nghĩ mình khôn ngoan, ở cái làng này mấy bà già chúng tôi còn ăn muối nhiều hơn các cô đi đường đấy. Coi ai là đồ ngốc hả? Tôi không quan tâm các cô có ý gì, muốn nói cái gì, nhưng chắc chắn là không có ý tốt, cố ý bại hoại thanh danh của Từ Toa nhà chúng tôi! Chính là mấy chuyện gần đây, không những kể hết, mà còn rõ ràng rành mạch đấy.”
Sau khi bà Từ đến, cơ bản là không thèm hỏi Hồ Hạnh Hoa tố cáo Bạch Liên Hoa tính kế gì Từ Toa.
Mặc kệ bọn họ có nói hay chưa, dù sao thì bà ấy cũng phải phủ đầu trước.
Ở nơi nhỏ bé như này, nếu như Hồ Hạnh Hoa chỉ chứng minh chuyện Bạch Liên Hoa và anh hai cô ta cùng nhau tính kế Từ Toa, như thế thì chuyện này mặc dù bây giờ không có liên quan, nhưng mà lời đồn truyền ra khó tránh khỏi mang theo ý nghĩa khác, bà Từ không hề muốn để cho Từ Toa vì mấy lời đồn thổi vô nghĩa này mà bị người ta đưa ra bàn tán.
Nhưng mà bà ấy thừa hiểu tính nết của mấy bà mấy cô trong cái làng này rồi, thích nhất là mấy tin tức mang theo một chút chuyện nam nữ này, truyền tai nhau nhanh nhất.
Cho nên bà ấy mặc kệ những thứ khác, trực tiếp xé toạc chuyện này ra, quả nhiên, mọi người lập tức đã bị bà Từ dắt mũi sang hướng khác.
Bị bà Từ dắt mũi một hồi, mọi người quả nhiên đều suy nghĩ lên, Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa, hai cô ả này rốt cuộc âm mưu cái gì!
Bà Từ vừa nhỏ nước mắt vừa nói tha thiết thực tình, quả nhiên đã khiến mọi người cảm thấy khó chịu, bà Hai: “Lúc Hồ Hạnh Hoa nắm phải phân, tôi cũng có ở hiện trường, lúc đó cô ta đã ghi hận chúng tôi rồi, còn uy hiếp chúng tôi. Tôi đứng ra làm chứng cho nhà họ.”
Thím cả Hà: “Tôi cũng có mặt ở đó.”
Một bà cụ khác bừng tỉnh lên tiếng: “Tôi thật ra thấy được, vợ Trần Nhị và con gái nhà lão Hồ lén lút bàn chuyện gì đó...”
Hồ Hạnh Hoa tức điên: “Cái đồ mắt mù chân chậm nhà bà, bà thấy cái gì mà thấy, bà có chứng cứ không?”
“Tao nhổ vào, cái đồ đê tiện! Dám mắng bà à!” Bà cụ vừa đúng ra nói chuyện kia, vô duyên vô cớ bị mắng, chửi ầm lên rồi lập tức xông đến, Hồ Hạnh Hoa bị bà ta tóm chặt, la oai oái vung tay đánh lại. Bà cụ làm mấy chục năm việc đồng áng, sức lực mạnh mẽ.
Hồ Hạnh Hoa bị bà ta đánh cho vài cú thì không còn sức phản kháng lại nữa.
Bạch Liên Hoa thấy thảm trạng sau khi bị đánh của cô ta, thì bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Tôi không, tôi thực sự không tính kế Từ Toa. Giữa tôi và Hồ Hạnh Hoa, có một chút hiểu lầm. Cô ta luôn cảm thấy là lỗi của tôi, tôi không có, tôi không có...”
“Cô cũng đừng giả vờ mình là người tốt nữa đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận