Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 683. Họp

Chương 683. Họp
Chương 683: Họp
Từ Toa nhướng mày: “Anh cũng biết bánh bao nữa à?”
Anh trai đầu hói vừa nói lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo đáp: “Tất nhiên rồi, tôi từng ăn ở phố người Hoa, mùi vị không tệ.”
Tầm mắt của anh ta rơi lên người Từ Toa, Từ Toa: “...”
Buổi chiều quần áo còn chưa bắt đầu bán, ngược lại cô đã ôm mười mấy cái bánh bao “to”.
Giang Phong: “Để cho Tiểu Lữ đưa, em đi nói chuyện đồ ăn với ban tổ chức chút đi, anh trông coi ở đây cho.”
Từ Toa gật đầu đồng ý.
Thành viên ban tổ chức không ngờ, vậy mà mấy người nước ngoài này lại không thích cơm Tây bọn họ làm. Nhưng việc này cũng không thể trách ban tổ chức được, suy cho cùng thời kỳ đặc thù nhiều năm như vậy, mọi người đối nước ngoài biết được đều là mấy chuyện nhỏ.
Hơn nữa lại không có cơ hội đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, tóm lại, dựa vào cảm giác của bản thân để làm sẽ không giống.
Từ Toa đề nghị: “Thật ra không cần cơm Tây đâu, chỉ cần ngon thì ai rảnh đâu quan tâm món gì chứ. Hơn nữa anh đi nước ngoài sẽ muốn ăn thử cơm Tây. Bọn họ đến nước nước ta muốn ăn thử cơm Trung mới đúng chứ.”
Từ Toa khai thông ở đây xong thì quay về nhìn thấy đơn đặt hàng của bọn họ lại tăng lên, mấy người này đợi bánh bao đã bị Giang Phong thuyết phục.
Không chỉ có bị Giang Phong thuyết phục, xem ra còn có mới gặp đã thân, gom lại chỗ họ không đi đâu cả, nhao nhao với nhau cũng không biết nói cái gì mà mặt mày hớn hở. Trong đó có người đàn ông đầu hói càng khoa trương hơn, vừa lảm nhảm lại vừa vỗ bả vai Giang Phong.
Trừ mấy người này ra còn có mấy xí nghiệp nhà nước tham gia triển lãm, tất cả đều tươi cười, nhìn Giang Phong tỏ vẻ rất vui.
Từ Toa rất buồn bực, nhìn Trần Thịnh một cái.
Trần Thịnh vừa nhìn Từ Toa đã vội nói nhỏ cho cô biết: “Giám đốc Giang giỏi lắm đấy, anh ấy giới thiệu mấy đơn làm ăn cho mấy người.”
Mặt Từ Toa đầy dấu chấm hỏi: “Cái gì?”
Trần Thịnh: “Vừa rồi bọn họ nói chuyện phiếm, giám đốc Giang thăm dò được bọn họ đều tự làm ăn nên chủ động giới thiệu cho bọn họ. Tôi cứ tưởng không được, không ngờ lại được...”
Anh ta gãi gãi đầu, cảm thấy cái thế giới này thật sự kỳ diệu.
Từ Toa: “...”
Bình thường Giang Phong là cao thủ lừa dối nên cũng không có gì lạ.
Từ Toa hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tiếp tục làm việc đi.”
Dù sao kiếm tiền vẫn quan trọng hơn, cái khác không quan trọng.
Cũng không phải kiếm tiền là quan trọng nhất mà là chỗ bọn họ còn rất nhiều người.
Triển lãm sẽ kết thúc vào lúc chạng vạng tối, nhóm Từ Toa cùng nhau về nhà, đây là xe do nhà máy chuẩn bị, Từ Toa mệt mỏi tựa vào bả vai Giang Phong, may mà cô thông minh, sáng sớm đã chuẩn bị giày đế bằng, nếu dựa theo lúc hội trường mới khai mạc phải đi giày cao gót chắc có thể tàn phế rồi.
Coi như là vậy nhưng Từ Toa vẫn dựa lên vai Giang Phong, yếu ớt nói: “Mệt quá.”
Giang Phong: “Em nhấc chân lên đi, anh xoa bóp cho em.”
Sắc mặt Từ Toa hồng lên: “Vậy sao được chứ, không cần đâu.”
Nhiều người như vậy cô thấy xấu hổ lắm.
Những người khác cũng yên lặng nhắm mắt lại, làm bộ như mình không tồn tại.
Khoảng cách từ buổi triển lãm đến công ty của bọn họ không xa, tuy về tới khu xưởng nhưng cũng không có nghĩa là mọi người được tan làm. Tất nhiên ngày hôm nay mọi người sẽ rất bận rộn, Từ Toa: “Mọi người kiểm kê lại hôm nay và xem hàng tồn kho một chút, sau đó điều chỉnh một chút để ngày mai biết đường mà làm, mấy ngày này mọi người kiên trì chút nhé, sau đó sẽ để cho mọi người nghỉ ngơi.”
“Được!”
Giang Phong: “Em về nhà nghỉ ngơi đi, để anh kiểm kê ở đây cho.”
Từ Toa lắc đầu: “Chúng ta cùng làm, hai người sẽ nhanh hơn một chút.”
Có điều lúc này Giang Phong rất kiên trì: “Về đi.”
Anh nhéo hai má của Từ Toa một cái, nói: “Hôm nay là anh ngày mai đến em, chúng ta thay phiên nhau, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi.”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu không thì anh sẽ đau lòng.”
Sắc mặt Từ Toa lập tức đỏ hồng: “Anh lại nói nhảm rồi.”
Giang Phong: “Đau lòng thật đấy, về đi.”
Từ Toa do dự một chút, gật đầu: “Được rồi.”
Giang Phong đưa Từ Toa về, mình thì quay lại, lúc này Đào Ngọc đã ở văn phòng, liên quan đến vấn đề hàng tồn kho tất nhiên cô ấy sẽ không tan làm như bình thường.
“Giám đốc Giang.”
Giang Phong: “Sao rồi?”
Đào Ngọc vui mừng nói: “Lần này hiệu quả của chúng ta rất tốt, hôm nay đã ký 14 vạn đơn đặt hàng.”
Giang Phong: “Có hướng về phong cách nào không?”
“Trắng, đen và xám được đặt nhiều nhất, hình như bọn họ thích đơn giản chứ không thích màu tươi.”
Giang Phong: “Nếu vậy thì sẽ giảm bớt số lượng của quần áo có màu sắc rực rỡ. Với lại, mọi người...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận