Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 773. Lễ giáng sinh 4

Chương 773. Lễ giáng sinh 4
Chương 773: Lễ giáng sinh 4
Đồng chí này không có danh tiếng gì, nhưng con người lại không tồi, rất tôn trọng ý kiến của Giang Phong, cũng không cảm thấy quay chụp quảng cáo có gì ngại ngùng, trải qua việc trao đổi ở hai bên, ngược lại đều biết đối phương muốn nói gì, cũng xem như là đạt thành thống nhất sơ bộ.
Bởi vì quay quảng cáo, nên thứ mà đám người Giang Phong cần chuẩn bị thật sự không ít, Lâm Châu vẫn luôn đi theo bên người Giang Phong làm trợ lý, chạy theo từ trong ra ngoài, mệt thật sự cũng mệt đấy, nhưng cũng thật sự học được không ít thứ.
Bản thân cậu bé cũng cảm thấy như thể sắp lập tức mở ra một cánh cửa thế giới. Cậu bé giống như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thụ nước.
Một trận này, Giang Phong bận đến như lửa bỏng dầu sôi, quảng cáo quay chụp vô cùng thuận lợi, mà mặt khác, nhân viên nghiệp vụ trải qua huấn luyện cũng ra cửa, bước lên xe lửa, lao tới các thành phố lớn, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ trong kiếp nhân viên tiêu thụ.
Cấp trên đã tốn một số tiền lớn lót đường cho bọn họ, sau đây còn phải xem trình độ của bọn họ thế nào.
Mà phía bên nhà xưởng, Từ Lập thân là một lãnh đạo trung cấp, biết công ty đang tốn nhiều tiền làm quảng cáo, mà bọn họ yêu cầu chính là nguồn cung ở bên này nhất định phải đầy đủ. Bọn họ liên tiếp gia tăng công nhân, bây giờ nhà xưởng của bọn họ mới làm chưa được bao lâu, đã tăng từ ba nghìn người thành bốn nghìn người.
Thân là người phụ trách tổng phân xưởng, anh ta cũng không dám đắc ý một chút nào, cho dù là sản xuất đến hiện tại vẫn chưa xuất hàng, trong nhà kho toàn là mì ăn liền, nhưng anh ta vẫn rất nghiêm túc về chất lượng sản xuất, yêu cầu làm đến mức dưới tình huống số lượng nhiều hơn, nhưng chất lượng vẫn không thành vấn đề.
Một ngày giữa tháng ba, ánh mặt trời ban trưa vô cùng chói trang, theo đó là tiếng vang của chuông tan làm, người của các phân xưởng lục tục đi ra bên ngoài, nhà ăn ở xưởng thực phẩm và nhà ăn ở xưởng quần áo đều ở chung, nhưng thời gian bọn họ ăn lại khác nhau, ngay cả bản thân xưởng quần áo cũng khác.
Thực ra xưởng quần áo cũng chia thành hai bộ phận, một bộ phận là tổ chuyên phụ trách áo lông này, gần như chiếm một nửa tổng số người. Một tổ khác mới là tổ quần áo bình thường. Trên cơ bản, thời gian ăn cơm của mỗi một bộ phận là gần nửa tiếng. Nửa tiếng chưa chắc đã có thể ăn xong, nhưng vẫn có thể giảm bớt lưu lượng.
Giống như hôm nay, người ở nhà ăn hoặc nhiều hoặc ít đều đang bàn luận, nghe nói quảng cáo của xưởng thực phẩm bọn họ sẽ được phát vào tối nay, mà mấy giờ tối nay nhỉ?
Sau phát sóng thời sự và dự báo thời tiết, thời gian vô cùng tốt, dù sao cũng không có người nào không xem dự báo thời tiết. Xem xong dự báo thời biết, ngay sau đó chính là quảng cáo của bọn họ, tóm lại phải xem thử đã.
Mọi người bàn luận sôi nổi, đều không biết sẽ là thế nào.
“Đại khái là mấy giờ cơ?”
“Chắc là hơn bảy rưỡi một chút, sau dự báo thời tiết mà.”
“Ồ, vậy tôi không xem được rồi, tối nay tôi phải tăng ca.”
“Tôi cũng phải tăng ca.”
“Chúng ta không tăng ca cũng không xem được, vì ký túc xá có tivi đâu.”
Người ở ký túc xá vẫn rất nhiều.
Lúc này ngược lại có người khá hiểu biết, nói: “Vậy chúng ta tới nhà ăn xem đi, nhà ăn chắc chắn sẽ mở đó.”
Nói như vậy mọi người đều nhao nhao gật đầu, đúng nhỉ, chỗ khác không thể xem được, nhưng nhà ăn chắc chắn sẽ mở.
Đây chính là quảng cáo của công ty bọn họ.
Tuy rằng xưởng quần áo là xưởng quần áo, xưởng thực phẩm là xưởng thực phẩm, nhưng mọi người cũng chẳng ai coi đối phương là người ngoài.
“Tối nay cùng nhau xem quảng cáo đi!”
“Được!”

“Mặt trời chiếu trên cao, hoa tươi cười với ta…”
Những giọng trẻ con trong trẻo vang lên, một đám bạn nhỏ đội mũ vàng nhỏ đeo cặp sách nhỏ, tay nắm tay xuất hiện trên màn hình, ánh nắng chiếu lên gương mặt tụi nhỏ, tản ra ánh sáng nhẹ nhàng và ấm áp, cô gái dẫn đầu mặc váy dài màu xanh nước biển, dịu dàng nói: “Các bạn nhỏ, xuống dưới là đến địa điểm du xuân của chúng ta, Sở Thú Rừng rồi.”
Vừa nói đến đây, thiếu nữ váy xanh khịt mũi, nói: “Ôi? Ở đây có gì không biết?”
“Cô ơi, thơm quá.” Một cô gái nhỏ tóc đuôi sam xoăn lọn nói một cách ngọt ngào.
“Cô ơi bên đó!”
Mấy bạn nhỏ lập tức chạy qua, giáo viên: “Ôi, các em đợi đã…”
Mấy người vừa chạy tới còn chưa được vài bước, đã phanh gấp lại, kinh ngạc nhìn phía trước, trước mặt là một chú gấu nâu trông cực kỳ đáng yêu đang nhóm lửa, bên cạnh nó đặt mấy gói mì ăn liền màu sắc rực rỡ.
Chú gấu huýt sáo, dưới sự chăm chú của mọi người, mở gói mì ăn liền ra, đặt vào trong nước đã sôi, nói: “Đầu Bếp Gấu nấu mì đây! Bước đầu tiên là đun nước nóng.”
Lại nói: “Bước thứ hai là thả mì vào!”
Nó nhẹ nhàng khuấy một chút, nói nói: “Rồi lại cho gói gia vị và gói tương.”
Hai gói đều bỏ vào trong, nó nhẹ nhàng quấy một chút, bảo: “Đun ba phút, rồi vớt ra.”
Nó chống nạnh, hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu có muốn ăn mì không? Vị sườn heo hành lá.”
Các bạn nhỏ ríu rít: “Không thấy sườn mà.”
Chú gấu nghiêm túc: “Vị sườn heo hành lá, là chỉ mùi vị, chứ không phải sườn thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận