Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 63. Vui vẻ uống thuốc

Chương 63. Vui vẻ uống thuốc
Chương 63: Vui vẻ uống thuốc
Cho dù trong nhà ăn ngon một chút, cũng sẽ không bị người ngoài để ý quà nhiều.
Từ Toa chạy thật nhiều vòng, nhưng cũng không gặp ai, sáng sớm mọi người không bận sao?
Cô chạy thở hồng hộc, tự dãn gân cốt, từ từ trở lại sân. Lúc này mọi người đều đã dậy, chuẩn bị ăn sáng, Từ Toa nói: “Mọi người ăn trước đi, cháu đi thay quần áo rồi hít thở một chút.”
Ăn trước?
Sao được chứ?
Cả nhà ngồi trước bàn đợi Từ Toa, đợi Từ Toa thay quần áo xong lại, lúc này mới bắt đầu động đũa.
Nói về điều kiện của nhà họ Từ, trong thôn này cũng coi như là vừa vừa, muốn nói tốt sao? Thật ra cũng không tốt lắm, Từ Sơn là một người đàn ông, nhưng anh ta cũng chỉ có thể lấy bảy công điểm, có khi còn xin nghỉ. Bà Từ lớn tuổi, lấy được năm công điểm, người lớn tuổi không thể so với người trẻ tuổi, không phải có lòng riêng thì chỉ có lúc ốm đau mới xin nghỉ phép. Mà nhà bọn họ có thể làm nhiều nhất là Cổ Đại Mai, cũng lấy bảy công điểm. Cho nên nhà họ tính kỹ lại thì công điểm cũng chưa nhiều lắm.
Nhưng cũng không thể nói là điều kiện không tốt, cũng có thể coi là đã trên trung bình rồi. Tuy công điểm nhà họ không nhiều, nhưng cũng được, không tệ lắm. Có bốn người thì ba người lớn đều có thể lấy công điểm, mà tiểu Nữu Tể mới hai tuổi, ăn không nhiều. Cho nên công điểm này, có thể để cho nhà bọn họ ăn no bảy phần.
Đừng nên xem thường bảy phần no này, trong thời đại hiện giờ, có thể ăn no bảy phần đã xem như gia đình không tệ rồi.
Mà lúc Từ Tú chưa chết, tiền lương của bà và Từ Hồng Vĩ là hơn chín mươi tệ, mỗi tháng bọn họ sẽ gửi cho bà Từ mười tệ, thỉnh thoảng cũng sẽ cho một ít phiếu. Cho nên mặc dù tính cả tiền mua dầu muối tương dấm và ít thức ăn, một năm bà Từ cũng có thể dư được sáu bảy mươi tệ.
Phải nói trên tay bà Từ thật sự có chút tiền, nhưng thật ra, lúc Cổ Đại Mai sinh Nữu Tể bị ngã nên sinh non, lúc ấy đã có hơi khó sinh, bà đỡ không dám động tới nên phải đưa đến bệnh viện. Lúc ấy sinh đứa trẻ phải tăng thêm thuốc bổ, tiêu hết hơn ba trăm.
Đầu năm nay đó là một con số lớn.
Nhưng nếu như không tẩm bổ, bảo vệ cơ thể thì Cổ Đại Mai coi như xong, về tình về lý, bà Từ cũng không bỏ mặc con dâu. Mà chuyện này cũng cho thấy, có chút tiền để dành quan trọng đến cỡ nào. Cho nên bà Từ vẫn rất cẩn thận.
Thức ăn nhà họ cũng giống với đa số người trong thôn.
Nếu không, cả nhà cũng không gầy gò như vậy.
Nhưng từ khi Từ Toa trở về, thức ăn đã hoàn toàn thay đổi, có rất nhiều chất. Bình thường khi ăn sáng chỉ có một cái bánh bột ngô, một đĩa dưa muối hoặc là rau dại trộn. Nhưng bây giờ có tinh bột, còn có trứng nữa.
Đương nhiên màn thầu không có phần của họ, chỉ có Từ Toa có, nhưng canh trứng thì bọn họ đều có phần.
Không chỉ vậy, sáng nay mỗi người còn được một chén canh xương lớn.
Tuy nói là đồ ăn thừa tối hôm qua, nhưng đầu năm nay không có chất béo, thứ này cũng được xem là đồ ngon lắm rồi.
Từ Sơn cảm khái: “Nếu ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì tốt quá rồi.”
Bà Từ: “Con đừng có ở đó mà mơ mộng!”
Từ Toa suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn ngon một chút cũng đúng, thật ra không phải đang lãng phí, ngược lại là có lời đấy.”
Cô nói vậy mọi người nghe không hiểu, đều nhìn về phía cô.
Từ Toa cảm thấy, nói đạo lý thật khó.
Năm đó giáo viên chủ nhiệm của cô, sao có thể liên tục giảng nhiều đạo lý lớn như vậy chứ? Hâm mộ thật...!
Cô cố gắng phóng đại lên: “Ăn ngon sẽ có sức khỏe tốt, không dễ bị bệnh, bớt đi chút việc đúng không? Sức khỏe tốt có thể làm việc nhiều hơn, có lời rồi đúng không? Sức khỏe tốt khi ra ngoài làm việc, người ta nhìn thấy mình cao to khỏe mạnh cũng sẽ khách khí với mình hơn, bớt được chút phiền phức, đúng không? Cho nên... mọi người xem xem, có nhiều lợi ích lắm đấy.”
Từ Toa cố gắng lắm mới nói dóc ra được nhiều lợi ích như vậy đấy.
Người nhà họ Từ nghĩ thử, cái này hơi khác so với suy nghĩ xưa nay của họ, nhưng hình như cũng hơi có lý.
Từ Toa cũng không bắt họ phải làm theo lời mình ngay, dù sao mọi người tiết kiệm như vậy, cũng do sống kham khổ mà tạo thành đúng không? Nếu cuộc sống tốt thì ai lại khắc nghiệt với chính mình chứ.
Từ Toa đổi chủ đề, nói: “Nào, uống thuốc thôi!”
Cô nói: “Uống thuốc xổ giun lần cuối, sau bữa sáng thì uống canxi.”
Nói đến uống thuốc, mọi người trong nhà đều vui vẻ.
Thuốc ở đây có vị ngọt giống đường, ngày thường cho dù có đường, người lớn bọn họ cũng sẽ không ăn, đều nhường hết cho lũ trẻ. Bây giờ quang minh chính đại “Uống thuốc”, sao có thể không vui chứ?
Từ Sơn híp mắt, hưởng thụ nói: “Không ngờ có một ngày, cậu lại thích uống thuốc.”
Mọi người cũng tán thành với lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận