Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 510. Trở về 1

Chương 510. Trở về 1
Chương 510: Trở về 1
Cho nên bây giờ thế này, càng bớt việc càng tốt, chọc đúng chỗ ngứa giải quyết triệt để không cho nói lời khó nghe ở hôn lễ. Cho dù là có người nói này nói nọ, nhưng anh lôi kéo được một đám thanh niên về bên mình, cũng sẽ không để cho những người đó mở miệng.
Cũng không phải Giang Phong nghĩ nhiều mới phòng này phòng nọ.
Anh chính là đã từng chứng kiến lúc Tiểu Trần kết hôn, đã có người nói chuyện không xuôi tai.
Mà khi Thổ Cẩu Tử và Hoàng Diệu Thường kết hôn, cũng vẫn có.
Luôn có một ít người như vậy, thích ở làm chuyện khó ưa trong ngày vui của người khác, mẹ của Thổ Cẩu Tứ cũng mắng lại, nhưng mà trong ngày hôn lễ lại gặp phải chuyện như vậy, dù sao cũng rất phiền chán. Cho nên Giang Phong đều phải đề phòng trước.
Tóm lại, anh không muốn khiến cho Từ Toa phải khó chịu.
Cho nên hiện tại chỉ cần tốn một chút tiền là có thể xử lý gọn gàng như vậy, Giang Phong cảm thấy là rất đáng giá.
Trong thôn người vội vàng thu hoạch vụ thu, Giang Phong vẫn tiếp tục hừng hực khí thế chuẩn bị kết hôn, anh và Từ Toa trước đó đã chuẩn bị xong xe đạp, dù sao thì không phải ai đi một lần là biết lái xe, không tránh được phải luyện tập vài lần, nếu không đến hôm đó lại trượt vỏ chuối thì nguy.
Thôn của họ còn không giàu có đến nỗi nhà ai cũng có xe đạp, chính là Giang Phong để xe đạp ở chỗ bọn họ cả nửa tháng để luyện tập, sự tín nhiệm của anh lập tức khiến cho mọi người coi Giang Phong như là anh em tốt.
Cho dù có là anh em tốt của nhau, cũng không thể cho người khác mượn nửa tháng, cho nên bọn họ gặp được Giang Phong, thật là hận không thể bế anh lên, hôn vài cái.
Chỉ là việc này đương nhiên cũng không có khả năng.
Bọn họ bằng lòng nhưng Giang Phong thì không hề.
Dám động mồm, thì đừng bao giờ gặp lại!
Bởi vì vốn dĩ Giang Phong để bọn họ luyện xe trước mới đưa cho mỗi người một xe để chạy, cho nên đám thanh niên trong làng từng người từng người vô cùng hăng hái, thu hoạch vụ thu đều mệt đứt hơi, còn có thể luyện tập đạp xe quanh làng.
Lão Hoàng đi bộ thấy vậy, thì mắng một tiếng: “Đúng là chó ngáp phải ruồi.”
Nhưng mà mọi người nghe lọt tai sao?
Đó tất nhiên là không rồi!
Khi tâm trạng con người tốt đẹp, dù dẫm phải cứt chó cũng không thể ngăn cản niềm vui vẻ đó, càng đừng nói là một câu mắng bâng quơ. Mà bởi vì chuyện này, ngược lại còn trở thành một niềm vui giữa lúc cả thôn đang mệt mỏi khi thu hoạch vụ mùa.
Đặc biệt là số các bà các mẹ trong làng, còn ghé tai nhau thảo luận chàng trai nào cưỡi xe đẹp, càng là không khỏi tưởng tượng, ngày Giang Phong cùng Từ Toa kết hôn, sẽ là cảnh tượng như nào. Hiện tại suy nghĩ một chút, là đã cảm thấy hưng phấn rồi!
Cuộc sống sinh hoạt không có hoạt động giải trí ở nông thôn của những thập niên 70, thật là buồn tẻ lại nhàm chán.
Nhưng mà, càng là như vậy, niềm vui của mọi người lại càng đơn giản.
Cho dù là ngắm một đám thanh niên tập xe đạp, đều có thể vui đến không ngờ.
Từ Hồng Vĩ trở về vừa lúc là thời điểm vụ thu hoạch kết thúc, mà cũng là lúc đám thanh niên trong thôn luyện tập đội hình, đúng vậy, xếp đội hình, tuy rằng chính là cho có, nhưng mà không thể lộn xộn, dù sao phải có trước có sau.
Mọi người đang hăng say luyện tập.
Từ Hồng Vĩ đứng bên cạnh nhìn một lát, kinh ngạc hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Thôn họ có giàu như vậy sao?
Lại nói, thanh niên trong xóm cưỡi xe đạp làm gì?
Thoạt nhìn trông rất ngu.
Thổ Cẩu Tử đang đứng cười hơ hớ, nghe thấy có người hỏi, tự nhiên là trả lời: “Đây không phải Giang Phong cùng Từ Toa kết hôn sao? Haiz không đúng, sao mày không biết…” Vừa quay đầu lại, nhìn thấy người thì kinh ngạc kêu hú lên: “Ôi cha mẹ ơi!”
Anh ta nhận ra gương mặt này: “Chú chú chú Từ ạ?”
Từ Hồng Vĩ hỏi: “Giang Phong và Từ Toa kết hôn dùng đến?”
Ánh mắt ông nhìn lướt qua phía trước, hỏi: “Làm gì?”
Thổ Cẩu Tử vắt hết óc, nghĩ nghĩ: “Để… Khoe khoang?”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông nhìn về phía xe đạp, nói: “Trong thôn giàu có như vậy?”
Thổ Cẩu Tử: “… Giang, Giang Phong mượn về.”
Anh ta nói thật, Giang Phong sẽ không bị xui xẻo chứ?
Nói đến cũng kỳ, Từ Hồng Vĩ rõ ràng thoạt nhìn một chút đều không phải người hung dữ, nhưng mà rất nhiều chàng trai trong thôn hễ nhìn thấy Từ Hồng Vĩ, theo phản xạ lập tức cảm thấy có chút sợ hãi, Thổ Cẩu Tử cũng không ngoại lệ.
Anh ta nói: “Vậy, vậy thôi, sắc trời không còn sớm…”
Nhanh như một tia chớp, anh ta đã nhanh chân bỏ chạy.
Từ Hồng Vĩ vẫn đứng ở chỗ đó nhìn một lát, cuối cùng đã trở về nhà rồi.
Bà Từ liếc một cái đã nhìn ra Từ Hồng Vĩ trở lại, bà ấy tính toán mấy ngày này Từ Hồng Vĩ sẽ về, không phải là buổi sáng mới nhắc đến sao, thế mà chạng vạng đã thấy người rồi. Bà Từ vui mừng: “Cuối cùng thì con cũng trở lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận