Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 830. Giới Thiệu Bộ Điền Văn Thập niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế

Chương 830. Giới Thiệu Bộ Điền Văn Thập niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế
Văn án
Tên truyện: Thập niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế
Tác giả: Tố Thời
LàmRuộng #ThậpNiên #ĐiềnVăn #XuyênSách #Mẹ Kế #Vả Mặt #SảngVăn
Văn án 1:
Năm ấy Dữu Dữu năm tuổi, mẹ kế “xuyên” lại đây.
Từ sau đó, tiểu bánh bao bắt đầu mơ giấc mơ biết trước tương lai.
Trong mơ, cô bé bị lừa bán, anh trai té ngã thành tàn tật, chị cô bé gả cho kẻ góa vợ, em trai cô bé lại trở thành đại nhân vật phản diện!
Mẹ kế không chỉ cướp tiền của mẹ ruột, cướp chồng của mẹ ruột, còn ức hiếp con của mẹ ruột!
Tiểu bánh bao: Hả? Một nhà chúng tôi là người để so sánh, làm nổi bật lên mẹ kế?
Dữu Dữu tức giận, suốt đêm rời nhà bỏ trốn, vượt mọi chông gai tìm mẹ ruột về.
Hai mẹ con giết về thôn Phượng Lâm, tư thế muốn lấy lại công bằng!

Mẹ kế của Dữu Dữu sống lại, ảo tưởng bước trên con đường làm giàu.
Nhưng mà…
Khi mẹ kế chia tiền thành hai phần để tiêu, Dữu Dữu và mẹ ruột cô bé ăn thịt kho tàu, uống sữa lúa mạch tinh chất.
Khi mẹ kế mồ hôi ướt đẫm kiếm công điểm, Hữu Hữu và mẹ ruột cô bé tiến vào nhà xưởng Quốc Doanh.
Khi mẹ kế thi rớt đại học, Dữu Dữu và mẹ ruột cô bé mua nhà ở.
Khi mẹ kế ly hôn, Dữu Dữu và mẹ ruột đến thủ đô làm bà chủ lớn.
Thậm chí mấy đứa con trai con gái riêng bị cô ta cố ý nuôi lệch, đều là một người có tiền đồ hơn một người, nuông chiều Dữu Dữu thành tiểu đoàn sủng.
Đã nói sống lại là chìa khóa làm giàu mà?
Dữu Dữu: Ta dựa vào giấc mơ dự báo biến mẹ kế thành nhân vật làm nền! (^-^)V
Văn án 2:
Dữu Dữu ngoài ý muốn biết được cuộc đời của mình ở trong một quyển tiểu thuyết niên đại văn.
Lúc năm tuổi, mẹ kế “đến” nhà cô, mẹ kế và mẹ ruột giống nhau như đúc, tính cách lại hoàn toàn khác biệt, không chút nào hung dữ thô lỗ.
Mẹ kế vừa đến đã dỗ người trong nhà ngoan ngoãn, ai cũng muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô ta. Chỉ riêng mình Dữu Dữu nhớ kỹ mẹ ruột tốt. Mẹ kế ghi hận trong lòng, hai ba lần hại cô trở thành bánh bao nhỏ đáng thương bị người ta ghét bỏ, Dữu Dữu bừng tỉnh:
Mẹ nó, mình là nhân vật lót nền nổi bật lên mẹ kế?
Tiểu bánh bao xách theo tay nải quần áo, rời nhà trốn đi, vượt mọi chông gai cứu mẹ, hùng dũng hiên ngang khí phách oai vệ giết về thôn Phương Lâm, tư thế muốn lấy lại công đạo!
Khi chân tướng rõ ràng…. Mẹ kế và cha bị nước bọt ép đến mức không ngóc đầu lên nổi, chật vật đến nỗi da mặt đều sắp nhanh như dưa muối.
Đồng thời anh trai, chị gái, em trai bị nuôi lệch cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra mình thiếu chút nữa đã thành kẻ vô ơn.
Các thôn dân trợn mắt há mồm, chuyện lớn nhà họ Khương quả thật mất mặt xấu hổ.
Sau này…
Dữu Dữu kéo mẹ ruột chậm rãi đọc sách, đọc báo siêng năng làm giàu, cuộc sống tạm bợ giống như bật hack, không chỉ được ăn thịt kho tàu, còn ăn thịt thỏ, uống sữa mạch nha nguyên chất…
Hai mẹ con trở thành nhà giàu có trong thôn, Dữu Dữu bất đắc dĩ buông tay, mỗi ngày chơi đùa vui vẻ.
Còn kết cục của cha và mẹ kế ư, hừ, đợi sau truyện sẽ rõ…
Cảm ơn mọi người đã đón đọc truyện điền văn của team tiểu Miêu.
Chương 1: Mẹ kế con riêng pk online rồi 1
Con dâu ba Mạnh Kim Ngọc của nhà họ Khương nằm ở trên giường đất, một tiểu bánh bao ở bên cạnh gắt gao lay tay cô, một khắc cũng không rời.
Mạnh Kim Ngọc đã hôn mê ba ngày.
Ngày đó cô té ở dưới cầu lớn, khi được đưa về trên người không thấy vết thương gì cả, lại cứ hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Khương tìm bác sĩ chân trần đến xem qua, bác sĩ không nhìn ra bệnh, đề nghị bọn họ đưa cô đến bệnh viện ở trấn trên kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ.
Cũng không nghĩ tới bác sĩ chân trần vừa mở miệng, đã đâm chọc giống như tổ ong vò vẽ, mọi người từ trên xuống dưới của nhà họ Khương đều sắp bùng nổ.
“Đi bệnh viện trấn gì chứ? Khám bệnh một lần phải tốn không ít tiền, không chừng một nhân dân tệ cũng trực tiếp không có!”
“Bình thường thân thể của em dâu ba rất tốt, chỉ kém một mình cầm dao giết heo đi mổ heo, sao có thể ngã một cái đã ngã ra bệnh được? Cũng không phải người thành phố, rất quý giá giống như vậy!”
Tay mềm mại nhỏ bé của Khương Dữu Dữu vẫn níu lấy cánh tay của mẹ cô bé, cảnh giác lại nghiêm túc liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái.
Đứa nhỏ mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt tròn nháy mắt, nghiêng người che Mạnh Kim Ngọc, như là tiểu chiến sĩ chở mệnh lệnh khi có yêu cầu.
“Nếu không thì đuổi người về nhà mẹ đẻ của cô ta đi? Nhà mẹ đẻ cô ta sẵn lòng giúp đỡ, vậy để bọn họ tự mình tiêu tiền đi bệnh viện trấn. Nếu không tình nguyện -- Nói câu không dễ nghe, nếu người mất ở chúng ta, xui xẻo…” Chị dâu hai Khương còn nói một câu.
Toàn bộ người trong nhà im lặng thật lâu sau, đột nhiên trong lúc đó, một giọng nói non nớt đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Bác trưởng thôn, bác tới rồi!” Dữu Dữu ngẩng cằm, kiễng mũi chân ra bên ngoài nhìn, ngọt ngào kêu.
Lời này vừa nói ra, người nhà họ Khương giật mình, từ tầm mắt của Dữu Dữu kích động nhìn ra bên ngoài.
Trưởng thôn chính trực phúc hậu, việc này nếu truyền tới lỗ tai ông ta, người nhà họ Khương chắc chắn sẽ bị yêu cầu làm kiểm điểm ở trên đại hội thôn dân!
Người nhà họ Khương sợ tới mức mặt cũng biến thành màu gan heo, nhất là chị dâu hai Khương, bước nhanh đi ra ngoài, đi xem có bóng dáng của trưởng thôn hay không.
Mà mấy người còn lại kia, thì mượn cớ muốn đi khâu đế giày hoặc cắt cỏ cho heo, bước đi vội vàng xoay người rời khỏi phòng.
Tiếng bước chân rốt cuộc biến mất ở bên tai.
Hô -- đi xa rồi!
Dữu Dữu thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực nhỏ của mình.
Yên tâm rồi!
Qua hồi lâu, đầu nhỏ của Dữu Dữu sáp đến bên ngoài phòng, chậm rãi nuốt nước bên cạnh giếng.
Chờ khi quay về phòng, trong tay bưng cái chén.
Dữu Dữu cầm một cái khăn mặt ngâm ở trong bồn, thở hổn hển vắt khô, chân nhỏ đạp một cái, xê dịch lên giường, đi đến bên cạnh mẹ.
“Mẹ, vừa rồi bọn họ rất hung ác!”
“Nhưng không sao cả, Dữu Dữu lấy trưởng thôn hù dọa bọn họ! Nếu mẹ tỉnh, chắc chắn lại sẽ khen Dữu Dữu là đứa trẻ thông minh nhất!”
Tiểu bánh bao mở khăn mặt ra, nghiêm túc lau thân thể của mẹ cô bé.
Chờ bận rộn xong rồi, cô bé ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Mạnh Kim Ngọc, khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn tha thiết kề sát hai má của mẹ, dùng âm thanh nhỏ mềm mại nhẹ nhàng dặn: “Mẹ nhất định phải nhanh tỉnh lại nha!”
Nói xong, Hữu Hữu có hơi mệt nhọc, mơ màng dụi dụi con mắt.
Nhưng cô bé không phát hiện, ngay tức thì mình dụi mắt, mí mắt của Mạnh Kim Ngọc giật giật.

Đêm đã khuya, dần dần, Dữu Dữu rơi vào mộng đẹp.
Trong mơ, Khương Dữu Dữu sống ở trong một quyển truyện mẹ kế.
Năm ấy cô bé năm tuổi, mẹ kế làm nữ chính đi vào nhà họ Khương, thay thế vai trò của mẹ.
Mẹ kế biết được nội dung cốt truyện, đến đây không tới mấy ngày, khiến cho bà Khương khen cô ta không dứt miệng, lừa anh trai chị gái và em trai của Dữu Dữu ngoan ngoãn phục tùng cô ta, lại vì cô ta hiền lương thục đức, cảm kích thức thời, dần dần đả động trái tim của cha Dữu Dữu, người một nhà hạnh phúc sinh sống cùng nhau.
Đương nhiên, trong cuốn truyện mẹ kế này cũng có vật hi sinh, Dữu Dữu chính là vật hi sinh ấy.
Vật hi sinh nhỏ Dữu Dữu là đứa nhỏ mẹ kế không muốn thấy nhất, bởi vì từ giây phút cô ta thay thế mẹ ruột đó, Dữu Dữu đã nhìn ra sự không ổn.
Chỉ tiếc đứa nhỏ chẳng qua năm tuổi, còn nhỏ lời nói không có trọng lượng, dù cho chọc thủng bộ mặt thật của cô ta như thế nào, cũng không có ai tin tưởng.
Dần dần, mọi người cảm thấy Dữu Dữu không hiểu chuyện, thậm chí ở dưới sự dẫn đường cố ý vô tình của mẹ kế, cho rằng cô bé tâm thuật bất chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận