Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 155. Đến nhà

Chương 155. Đến nhà
Chương 155: Đến nhà
Lâm Tiểu Muội lại gọi một tiếng: “Anh, ăn cơm.”
Vì cô bé thường bị bắt nạt nên nói rất ít, giọng cũng rất nhỏ.
Tiểu Lâm Châu mím môi nói: “Được, ăn đi. Hôm nay em ăn nhiều một chút, anh phải ra ngoài.”
Lâm Tiểu Muội lo lắng nhìn anh mình, nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu?”
Tiểu Lâm Châu: “Trời mưa liên tục ba ngày, nói không chừng dưới sông sẽ có cá, anh đi xem thử.”
Lâm Tiểu Muội lo lắng nhẹ giọng khuyên: “Anh đừng đi.”
Tiểu Lâm Châu kiên định: “Em gái yên tâm, anh sẽ cẩn thận.”
Cậu bé lùa một hớp cơm lớn vào miệng, lập tức khoác áo đi mưa, rất nhanh đã ra ngoài...
Bởi vì mây đen phủ kín trời mưa kéo dài nên mới chạng vạng mà trời đã tối sầm.
Buổi tối Giang Phong ăn một cái bánh ngô, đang xem dược liệu thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến. Anh nhanh chóng đi ra cửa: “Ai vậy?”
Vừa mở cửa đã thấy Tiểu Lâm Châu đeo một cái sọt, cả người vô cùng chật vật.
Giang Phong: “Tiểu Lâm Châu à, mau vào đi.”
Anh đưa cậu bé vào, nói: “Sao em lại đến đây? Bị thương chỗ nào sao?”
Khó trách Giang Phong nghĩ vậy, môi của tiểu Lâm Châu trắng bệch, trên người cũng đầy bùn đất.
Tiểu Lâm Châu lắc đầu nói: “Em không bị thương. Bác sĩ Tiểu Giang, em tìm được cái này.”
Cậu bé mở bàn tay mình ra, bên trong là hai viên ngọc trai.
Mặt Giang Phong biến sắc: “Em ra đê rồi?”
Tiểu Lâm Châu gật đầu: “Vâng.”
Giang Phong định nói chỗ đó không an toàn, nhưng mà khi nhìn đôi mắt to của Tiểu Lâm Châu, cũng hiểu được thằng bé này còn nhỏ như vậy đã phải nuôi em gái, tóm lại là rất vất vả. Anh có thể giúp đỡ một lúc chứ cũng không thể giúp được cả đời.
Cậu bé phải tự đứng trên đôi chân của mình.
Anh thở dài một tiếng, nói: “Em còn nhỏ, tốt nhất không nên xuống nước, nhặt ít đồ trên bờ là được. Em vẫn chưa ăn cơm đúng không, anh có nấu chút cháo, sẽ nấu cho em chén canh gừng. Em nói về ngọc trai này đi.”
Tiểu Lâm Châu đặt giỏ xuống nói: “Em không xuống nước, em nhặt được con trai này ở bờ đê, em nhớ khi còn rất nhỏ ba đã nói với em, thứ này là đồ tốt. Nếu như may mắn có thể đổi đời.”
Cậu bé dừng lại một chút, lạnh run người nói: “Vậy nên em bóc vài con ra, sau đó nhận ra đúng thật là có ngọc trai. Em cũng không biết cái này có phải là thứ mà ba em nói không. Nhưng mà em nhặt hết con trai trên đê rồi.”
Hồ Hạnh Hoa chỉ cho rằng Lâm Châu ngẫu nhiên nhặt được ngọc trai này cũng không nhận ra. Nhưng không ngờ là thật ra từ đầu thằng nhóc này đã biết thứ đó là đồ tốt.
Chỉ là không chắc chắn mà thôi.
Lúc này Giang Phong đã bưng canh gừng lên, anh cầm lấy ngọc trai trong tay Lâm Châu cẩn thận nhìn thử một chút, nói: “Cái này là ngọc trai, em lấy trong vỏ con trai ra, hẳn là đồ tốt.”
Mắt của Tiểu Lâm Châu quả nhiên sáng lên.
Giang Phong suy nghĩ một chút, nói với cậu bé: “Tuy đây là đồ tốt, nhưng mà hai đứa còn quá nhỏ, nếu thật sự để người khác biết thì sẽ không bảo vệ được. Nên đừng để người khác biết, em tách vỏ trai xong thì giấu đi, đợi sau này em lớn rồi thì lấy ra để đổi tiền.”
Cũng không biết có phải ba của anh em họ Lâm ở trên trời phù hộ con cái của mình không.
Môi của Tiểu Lâm Châu mấp máy, nhỏ giọng: “Nhưng mà bây giờ chúng em rất nghèo.”
Cậu bé không biết mình có lớn nổi không.
Giang Phong hiểu được ý của cậu bé, nói: “Bây giờ em có tiền bán nhà, cố gắng thêm một chút thì sẽ không đói đến mức không có cơm ăn. Tuy cái này có thể đổi tiền, nhưng mà nếu đổi được quá nhiều đồ ăn, hai đứa bảo vệ được không?”
Tiểu Lâm Châu trải qua mấy năm khổ cực, cũng đã trở thành một đứa bé suy tính sâu xa rồi.
Cậu bé nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Tiểu Giang, em hiểu rồi. Em sẽ giấu đi, trước khi lớn lên sẽ không lấy ra.”
Lúc này Giang Phong đang đổ canh gừng ra, nói: “Vậy là đúng.”
Anh xem mấy thứ Tiểu Lâm Châu mò được, nói: “Em ngoan ngoãn uống canh gừng đi, anh đi làm cho em ít đồ ăn.”
Anh xoay người quay về phòng mình, lặng lẽ cầm một hộp cháo bát bảo ra, đổ vào nồi, cái này vốn đã chín rồi, rất nhanh đã nóng lên. Giang Phong múc vào bình trà, bưng ra ngoài: “Ăn một chút đi.”
Tiểu Lâm Châu: “!!!”
Cậu bé mở to mắt nhìn Giang Phong, lắc đầu như trống bỏi.
Giang Phong giả vờ tức giận nói: “Con nít đừng có giả vờ khách sáo, anh hâm nóng rồi, em mang về nhà ăn cùng em gái đi. Cũng không phải anh cho không em.” Anh đậy nắp bình trà lại.
Anh nói: “Em về nhà giấu ngọc trai đi, sau đó mang thịt trai cho anh, anh thích ăn. Em có cả sọt ngọc trai luôn, nhiều thịt trai như vậy, anh được lời rồi.”
Tiểu Lâm Châu: “Không phải...” Mặc dù cậu bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện. Với độ quánh sệt của cháo này, cũng không phải thứ mà một sọt thịt trai có thể đổi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận