Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 795. Một năm mới 1

Chương 795. Một năm mới 1
Chương 795: Một năm mới 1
Từ Sơn nghĩ ngợi một chút, rồi tổng kết: “Nếu như thằng bé không ở bên cạnh Từ Đường, liệu có phải chưa chắc đã rời đi không?”
Giang Phong: “Không có nếu như, bọn họ đã ở bên nhau rồi, như vậy rất tốt.”
Từ Sơn thở dài một tiếng, nói: “Ngược lại đứa trẻ này cũng có chút khí phách.”
Thực ra, nếu như chuyện con gái anh ta là em họ của Từ Toa lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ có người nói cho đến nay vị trí của Lâm Châu là không danh chính ngôn thuận, thực ra cũng chỉ là dựa vào quan hệ bám váy đàn bà, có lẽ trong lúc nhất thời cậu bé không để ý, nhưng thời gian lâu dài rồi thì sao.
Chuyện này chắc chắn sẽ có sự ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa trẻ.
Nhưng lập nghiệp, nào có dễ dàng như vậy?
Anh ta nói: “Cũng không biết, sẽ chịu khổ cực bao nhiêu nữa.”
Hơn nữa, thật sự có thể thành công hay sao?
Giang Phong: “Cậu bé có thể, cháu vẫn có chút niềm tin vào Lâm Châu.”
Anh nở nụ cười, nói: “Cậu út, mọi người không cần lo lắng quá nhiều đâu, cho dù mọi người không tin Lâm Châu, cũng nên tin vào ánh mắt của cháu chứ. Nhiều năm như vậy, cháu tự cho rằng vẫn không quá nhìn sai đâu, Lâm Châu sẽ có triển vọng.”
Nếu như lời này đổi lại là người khác nói, vợ chồng Từ Sơn thật sự chưa chắc đã nghe lọt tai. Nhưng ai kêu người nói chuyện lại là Giang Phong chứ, vậy vẫn rất đáng tin.
Từ Sơn: “Vậy sau khi thằng bé lập nghiệp, là dự định làm ngành nào?”
Giang Phong cười: “Chuyện này cũng cần hai người đàn ông các cậu tự mình bàn rồi, cháu cũng không phải cái loa.”
Từ Sơn phụt một tiếng bật cười, đáp: “Ai dám coi cháu là cái loa chứ.”
Giang Phong: “Vào phòng ăn cơm được chưa nào?”
“Đúng đúng đúng, phải ăn cơm trưa thôi.”
Ba mươi tết, sao bọn họ vẫn còn nói mãi chưa xong.
Lúc này, Từ Hồng Vĩ cũng thong thả chậm rãi đi về nhà, Từ Toa cảm thán: “Sao ngày nào ba cũng không ở nhà thế.”
Từ Hồng Vĩ cười: “Ba đi thăm bác Cổ của con.”
Bác Cổ chính là thượng cấp cũ đó của Từ Hồng Vĩ, cùng ở chung một tiểu khu với bọn họ, ngày thường Từ Hồng Vĩ cũng rất bận, hiếm khi trở về nghỉ ngơi, ngược lại cũng không có việc gì, ông qua ngồi nhà này một chút, ngồi nhà kia một chút, ngược lại vất rất hài lòng.
“Bác Cổ của con nói tố chất cơ thể của Mộc Mộc và Thủy Thủy vô vùng tốt, rất hợp vào bộ đội.”
Từ Toa: “Con xem con trai con có bằng lòng không đã, con cũng sẽ không cưỡng ép con cái nhất định phải như vậy.”
Từ Hồng Vĩ liếc mắt nhìn Từ Toa chằm chằm, đáp: “Ba biết con sẽ nói như vậy.”
Từ Toa: “Người lớn cũng không tiện gửi gắm suy nghĩ của mình lên người con trẻ, như vậy rất đau khổ.”
Từ nhỏ bà ngoại cô đã không cưỡng ép cô, cô muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng cô vẫn cảm giác được sự vất vả của người khác. Giống như anh trai hàng xóm của bọn họ, bởi vì mẹ anh ta muốn học y nhưng không thi đỗ, nên cứ nhất định ép con trai mình phải chăm chỉ học rồi thi đỗ viện y học, khiến cho anh trai này khổ không chịu nổi. Còn cả bà thím hàng xóm…
Tóm lại, chuyện như vậy, kiếp trước Từ Toa cũng đã thấy không ít.
Cho nên cô mới không quyết định thay cho con mình, Mộc Mộc và Thủy Thủy nhà bọn họ, bản thân muốn làm gì thì làm cái đó, Từ Toa chắc chắn sẽ không làm khó con cái.
Hơn nữa, cho dù là Mộc Mộc hay là Thủy Thủy, tụi nhỏ đều rất có niềm tin của mình, Từ Toa cảm thấy chính vì như vậy, lại càng muốn bản thân tụi nhỏ tự đưa ra quyết định, mà không phải là quyết định thay tụi nhỏ. Làm người lớn không nên ngang ngược như vậy.
Con cái cũng không phải vật sở hữu cá nhân.
Từ Toa nói xong, cũng cảm giác được một tầm nhìn, cô cúi đầu nhìn, lại thấy là đứa trẻ Tiểu Bạch kia. Bàn tay nhỏ của cô bé vỗ bụng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Từ Toa vừa cười vừa xoa đầu em gái họ nhỏ hơn này, hỏi: “Tiểu Bạch nhìn gì thế?”
Tiểu Bạch mềm mại đáp: “Chị họ thật giỏi.”
Từ Toa mỉm cười: “Đương nhiên rồi, cái này còn cần em nói sao? Ai lại không biết chứ.”
Tiểu Bạch bật cười khanh khách.
Từ Sơn: “Cháu thật sự có thể dát vàng lên mặt mình được rồi đấy.”
Từ Toa: “Cháu vui là được.”
Người làm cậu vừa cảm giác được giọng điệu hơi hung dữ của cháu gái, lập tức sợ ngay.
Chính là không có uy nghiêm của người lớn như vậy.
Tiểu Bạch cười ha ha ha vui vẻ, còn suýt chút nữa lăn người ngay tại chỗ, Từ Sơn liếc mắt nhìn con gái, rồi ôm đứa trẻ lên, bảo: “Con đó, vậy mà còn dám chê cười ba con, thật sự thấy ba tốt tính chứ gì.”
Cô gái nhỏ lại cười khanh khách.
Cô bé cười ngặt nghẽo, người lại khiến người ta chẳng hiểu sao lại vui hơn không ít, một gia đình đi tới nhà ăn, Mộc Mộc nhìn thấy dì nhỏ đang cười vô cùng ngốc, nói: “Tiểu Bạch đi rửa tay với anh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận