Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 122. Xinh

Chương 122. Xinh
Chương 122: Xinh
Từ Toa vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy ba người lớn trong nhà đang ngồi trong phòng khách thương lượng xem nên làm thế nào để gia cố lại sân vườn, Từ Toa hỏi: “Không thể xây tường được hay sao?”
Bà Từ lắc đầu: “Mua gạch đã gia công quá đắt, nếu như chỉ mua đá, tìm được loại thích hợp cũng không biết phải đợi đến lúc nào. Hơn nữa, thôn chúng ta cũng không có xây tường gạch.”
Thôn của bọn họ chính là như vậy, loại tốt nhất, cũng chỉ là nhà ngói gạch xanh. Kém hơn một bậc chính là nhà đá, cũng chính là nhà kiểu giống như nhà họ Từ bây giờ. Từ Toa cảm thấy kiểu nhà làm bằng đá, nhưng thật ra, trong nhà cũng dùng gạch để làm đấy. Đá cũng chỉ là dùng để phụ trợ thêm. Những kiểu nhà bình thường chính là nhà làm bằng gạch ngói, kém thêm chút nữa thì chính là nhà làm bằng đất.
Mấy cái này thì còn phải tùy thuộc vào hoàn cảnh gia đình nữa.
Nhưng mà sân vườn, mọi người đều dùng bờ giậu để làm, không ai là ngoại lệ cả.
Nếu như quá đặc biệt, nói cho cùng không được tốt cho lắm.
Cách nghĩ của bà Từ, Từ Sơn hiểu, anh ta nói: “Vậy thế này mẹ xem có được hay không, con dựng thêm một bức trướng, sau đó lại trồng thêm một hàng cây gai, cây hòe. Lại nhiều thêm hai lớp, như vậy cũng đủ rồi.”
Dừng một lát, anh ta lại nói tiếp: “Trừ mấy thứ này ra, còn có thể trồng thêm chút hạt giống làm bức màn ở xung quanh, sau này chúng lớn lên, đến lúc đó lại có thêm một lớp phòng tuyến.
Nói tới đây, anh ta cảm khái: “Người không biết ngọn ngành, còn cứ tưởng rằng nhà chúng ta có cả núi vàng cơ đấy.”
Bà Từ trừng mắt nhìn Từ Sơn một cái: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Từ Toa nhìn bọn họ sôi nổi thảo luận, nói: “Cháu đi làm đây.”
Mặc dù thời tiết không tốt, nhưng chỉ cần trời không mưa thì vẫn phải đi làm việc, nếu không phải biết có người ngoài ở trong thôn, bà Từ thật đúng là yên tâm đi theo bọn họ ra đồng làm việc, nông dân như bọn họ thích nhất làm làm việc trong thời tiết này.
Một chút cũng không nóng.
Dù sao đều là kiếm công điểm, mọi người đương nhiên thích thời tiết dễ chịu chút.
Từ Toa: “Nữu Tể, em có muốn đi cùng với chị tới ban quản lý đại đội không?”
Nữu Tể đang ghé vào bả vai ba, ánh mắt sáng lên, nhào đến phía Từ Toa. Từ Toa dương dương tự đắc: “Mọi người xem, cháu đúng là được bọn trẻ con yêu thích.”
Bà Từ có chút lo lắng: “Cháu chăm sóc con bé, không mệt hay sao?”
Từ Toa đáp: “Không phải cậu nói muốn lên núi ư? Hai người đi làm dẫn theo con bé thì càng không tiện, cứ để con bé đi theo cháu.”
Từ Toa chọc Nữu Tể: “Em xuống đi bộ.”
Cho nên mới nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tiểu Nữu Tể vặn vẹo trông như con sâu đậu, vùng vẫy muốn xuống dưới đất.
Từ Sơn đố kị một cách sâu sắc, anh ta nói: “Con đấy, cái con nhóc xấu xa này, lúc mà đi theo ba, một bước cũng không chịu đi. Cả ngày cứ đòi bế, không bế thì cứ làm vẻ giả bộ đòi khóc. Lúc tới bên chỗ chị họ rồi, bảo con đi con liền đi! Sao cái con bé này lại xấu xa thế cơ chứ.”
Nữu Tể chớp chớp đôi mắt to tròn, làm ra vẻ như hoàn toàn không hiểu gì cả.
Từ Sơn tiếp tục chọc cô bé: “Con đừng giả bộ nữa! Ba biết con nghe hiểu hết, con đã không còn là trẻ con nữa rồi, con đã là đứa nhỏ hai tuổi rồi đấy.”
Nữu Tể bật cười, răng của cô bé vẫn chưa hoàn toàn mọc hết, cô bé lại cười lớn như vậy, cho nên lộ ra cả chân răng nhỏ.
Từ Sơn càng thêm lên án: “Con còn cười được à!”
Nữu Tể chập chững đi đến bên người Từ Toa, chống nạnh nhìn ba mình.
Từ Sơn khiếp sợ không thôi, anh ta lặng lẽ quay đầu hỏi: “Vợ à, dáng vẻ này của con gái mình, có phải là cáo mượn oai hùm không?”
Cổ Đại Mai càng khiếp sợ hơn: “Ai da, cha nó ơi, anh lại còn giống như người học thức mà chơi chữ nữa à.”
Từ Sơn: “…”
Tiểu Nữu Tể dựa vào bên người Từ Toa, chống nạnh lên, bi ba bi bô nhìn cho mình.
Từ Sơn: “…”
Thật muốn tét mông cô con gái nhỏ này.
Từ Toa: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Từ Toa dẫn theo Nữu Tể đi cùng, Từ Toa nhìn cánh tay, bắp chân nhỏ chập chững đi của cô bé, vẫn kiên định nói: “Em đừng hi vọng chị bế em đấy.”
Nữu Tể cắn đầu ngón tay
Từ Toa cúi người chọc vào mặt cô nhóc: “Không được phép cắn tay nữa, còn để cho chị nhìn thấy em cắn tay, chị sẽ tét mông nhỏ của em.”
Nữu Tể lập tức che mông của mình, tuy còn chưa bị đánh, nhưng cô nhóc đã thấy hơi sợ rồi, Từ Toa đắc ý nói: “Ha ha, biết sự lợi hại của chị rồi đúng không, phải ngoan.”
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đấy, cô lập tức móc nho khô của mình ra, cười hì hì: “Nào, nói chị xinh.”
Mặc dù Nữu Tể chưa từng nhìn thấy nho khô, nhưng vào bản năng của con hàng tham ăn, cô bé nhanh chóng biết thứ này ăn ngon, cô nhóc ngoan ngoãn nói: “Xinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận