Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 428. Cuộc sống xa xỉ

Chương 428. Cuộc sống xa xỉ
Chương 428: Cuộc sống xa xỉ
Cổ Đại Mai: “Chú chó này thoạt nhìn sao cứ như sắp chết thế nhỉ?”
Từ Sơn đẩy Cổ Đại Mai một cái, vừa cười lấy lòng vừa bảo: “Nó chắc chắn chỉ khá yên tĩnh mà thôi.” Sau đó lại nói: “Toa Toa, cậu đi lấy ổ chó cho chó con tới nhé.”
Ổ chó này cũng là chính tay Từ Sơn làm ra, đương nhiên, đây là do Từ Toa muốn. Làm việc cho cháu gái ngoại, Từ Sơn tỏ ra vô cùng thỏa đáng.
Tuy rằng nhà Từ Toa chỉ cần một con chó, con còn lại là của Giang Phong, nhưng bọn họ cũng đã bàn bạc trước, hai chú chó con phải được nuôi cùng nhau, đặc biệt là khi còn nhỏ càng phải nuôi chung, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Cháu xem, có đẹp không?” Từ Sơn đan một cái lồng trúc thật to, giống như một căn phòng nhỏ, để hai chú chó con có thể nằm ở bên trong.
“Cậu còn chưa thực hiện được có nhà ở tự do, ngược lại chó con đã tự do có nhà cửa rồi, mau, đặt tụi nó vào đi.” Từ Sơn vô cùng hào hứng.
Từ Toa lại không cử động, cô dùng mũi chân đá Giang Phong, Giang Phong lập tức nói: “Cháu về nhà lấy đồ cho tụi nó tới đây.”
Đồ… của tụi nó?
Mọi người có hơi khó hiểu.
Rất nhanh, Giang Phong đi rồi quay lại, xách theo một cái túi, anh đặt trong nhà trúc một cái đệm lót, lúc này cuối cùng Từ Toa mới luyến tiếc đặt chó con xuống. Đại khái chú chó con biết không có mẹ, vừa nằm vào trong ổ đã rúc vào nhau, Giang Phong phủ một cái thảm nhỏ lên người hai chú chó con.
Người nhà họ Từ: “…”
Khóe miệng của Cổ Đại Mai co rút một cách đau lòng. Đây chính là vải đó, người còn chưa sống tốt được như vậy.
Hai người Giang Phong và Từ Toa dường như cũng không biết người khác nghĩ thế nào, sau đó Giang Phong lại lôi hai chén cơm hình bầu dục cho chó, bà Từ cũng không nhịn được nữa: “Giang Phong, cháu chuẩn bị bao nhiêu thứ vậy?”
Giang Phong: “Cũng tạm thôi, không nhiều đâu.”
Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Chó con vừa sinh có tỷ lệ sinh tồn không cao, muốn để bọn nó sống được, hiển nhiên phải cẩn thận một chút, nhưng khi bọn chúng lớn hơn một chút thì lại ổn ngay, cứ nuôi cẩu thả như vậy cũng không sao. Nhưng khoảng thời gian lúc nhỏ này cần quan tâm chút, thực ra cũng không có gì.”
Lời nói của Giang Phong vẫn rất xuôi tai.
Ngược lại, Từ Toa nghi ngờ, vừa sinh ra còn có tỷ lệ sinh tồn không cao được sao?
Không hiểu. Có lẽ, thời buổi này chính là như vậy.
Giang Phong lôi hai cái túi màu trắng ra, lần lượt đổ vào hai cái bát, hỏi: “Có nước nóng không?”
“Sữa!” Tiểu Nữu Tể nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Phong lập tức nói: “Cái này em không thể uống.”
Con mèo nhỏ tham ăn như Nữu Tể hiếm khi gật đầu hiểu chuyện, đáp: “Cho chó con, chó con uống.”
Giang Phong bật cười, đáp: “Không phải, cái này không phải sữa bò cho người uống, đây là chuyên cung cấp cho động vật.”
Nữu Tể nghiêng đầu, không hiểu.
Suy cho cùng tuổi tác của đám người bà Từ cũng lớn hơn một chút, nói: “Hóa ra còn có đồ chuyên cho động vật uống nữa sao, Nữu Tể cháu đừng động vào, người uống chắc chắn không tốt cho cơ thể đâu.”
Giang Phong không phản bác cách nói này mà chỉ cười.
Hai chú chó nhỏ ngửi thấy mùi sữa, cái mũi nhỏ nhúc nhích, đôi mắt cũng không mở ra, hếch cái mũi nhỏ sáp tới bên bát, Giang Phong tách hai đứa ra, nói: “Mỗi đứa một bát, uống đi.”
Chú chó nhỏ đương nhiên không hiểu lời của anh, nhưng tụi nó lại vô cùng thèm sữa, lập tức lại gần bên bát, uống xì xụp.
Từ Toa cười, bảo: “Xem ra rất dễ nuôi.”
Giang Phong ừm một tiếng, anh nói: “Em muốn đặt tên cho tụi nó không?”
Cũng không thể gọi là tiểu lão ngũ, tiểu lão lục, hoặc là tiểu ngũ tử, tiểu lục tử được.
Từ Toa: “Đúng nhỉ, chó nhà em, vẫn phải có tên.”
Cô nghĩ ngợi cẩn thận, rồi nói: “Em phải đặt một cái tên thật độc nhất.”
“Gâu gâu.”
Từ Toa ở bên này đang nghĩ tên, bên kia Nữu Tể đã ngồi xổm xuống, thân hình nhỏ nhắn nghiêng về trước, nhìn hai chú chó nhỏ ăn, còn mình thì kêu theo.
Từ Toa: “Ngoan nào.”
Nữu Tể: “Bọn nó, ăn ăn.”
Từ Toa: “Đúng rồi, bọn nó ăn đồ ăn, Nữu Tể có thích tụi nó không?”
Nữu Tể: “Thích!” Rất lớn tiếng.
Từ Toa: “Vậy sau này bọn chúng chính là một thành viên trong nhà rồi.”
Từ Toa cũng ngồi xổm xuống cùng Nữu Tể, nhìn hai chú chó nhỏ ăn một cách hăng hái. Tuy rằng tiểu lục tử không có tinh thần gì, nhưng khi uống sữa lại cũng không chậm cho lắm, Từ Toa nghiêm túc bảo: “Em cảm thấy nó chỉ giả bộ yếu thôi, anh nhìn xem, ăn cũng không tệ.”
Người một nhà đều bật cười.
Hai chú chó nhỏ uống sạch sữa, sau đó hai đứa lại quấn lại thành một khối, rúc vào nhau.
Từ Toa đột nhiên nói: “Hay là gọi tụi nó là sư tử nhỏ và hổ nhỏ đi.”
Người nhà họ Từ: “…”
Bà Từ: “Hay, hay lắm.”
Từ Sơn: “Vô cùng hay.”
Suy cho cùng vẫn là Cổ Đại Mai nói lời thật thà: “Sao cháu có thể nghĩ ra cái tên quái đản như thế được nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận