Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 706. Kết cục của Hồ Hạnh Hoa 1

Chương 706. Kết cục của Hồ Hạnh Hoa 1
Chương 706: Kết cục của Hồ Hạnh Hoa 1
Cậu bé nói: “Trước đây cô ta không biết xấu hổ còn tới thôn lừa các cô gái nhỏ đi, em gái nhà em lanh lợi, hiển nhiên sẽ không nghe lời cô ta. Nhưng nếu là người khác thì sao? Bọn em đều biết con người Hồ Hạnh Hoa nên sẽ không bị lừa, nhưng nếu là người không quen biết, giờ trò lừa người ta ra ngoài thì sao? Cho nên em nghĩ, vẫn nên cùng nhau ra ngoài sẽ tốt hơn một chút.”
Có thể nói, tác dụng của Hồ Hạnh Hoa chính là nâng cao lòng cảnh giác của bọn họ lên rất nhiều. Tuy rằng thoạt nhìn là cẩn thận hơn một chút, nhưng như vậy cũng không có chỗ nào xấu.
“Hồ Hạnh Hoa, các em còn có tin tức về cô ta không?”
Giang Phong và Từ Toa đưa mắt nhìn nhau, nhớ đến chuyện trước đây ở thủ đô.
Đó là mùa hè năm ngoái, không phải cô ta đã bị bắt rồi sao? Được thả ra rồi?
Lâm Châu: “Cô ta ngồi tù rồi.”
Từ Toa: “!”
Tuy rằng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn rất kinh ngạc!
Cô lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em kể qua đi.”
Lâm Châu: “Tình hình vô cùng chi tiết thì em cũng không biết. Nhưng nghe nói cô ta không chỉ làm có một chuyện thôi đâu. Không biết mọi người đọc báo có để ý hay không, chính là vụ án mua bán văn vật với nước ngoài vào mùa thu năm ngoái ấy. Cô ta là một trong số đó. Hơn nữa, cô ta còn có liên quan đến tổ chức phụ nữ… khụ khụ! Anh chị hiểu mà. Đồng chí công an còn tới thôn chúng ta điều tra. Em nghe dì Hoàng Diệu Thường nói, bởi vì liên quan không sâu đến văn vật, nên chủ yếu vẫn là chuyện tổ chức phụ nữ này, hai tội cùng phạt nên xem như mức án giảm nhẹ, phán mười lăm năm tù.”
Từ Toa mang vẻ mặt khiếp sợ, nhưng hình như cũng không bất ngờ cho lắm.
Mười lăm năm, đời người lại có bao nhiêu mười lăm năm.
Nhưng, Từ Toa cũng không thông cảm với Hồ Hạnh Hoa, cô ta chỉ đơn giản là tự làm tự chịu.
Theo lý mà nói, cô ta là một người sống lại, kiếp trước sống không tốt, thì kiếp này càng nên trân trọng cơ hội sống lại này hơn. Dù sao có bao nhiêu người muốn sống lại còn không có cơ hội đó. Cô ta có cơ hội này, nhưng lại không trân trọng cho tốt, ngược lại còn bắt đầu vượt quá giới hạn.
Con người sợ nhất chính là không ngừng hạ thấp giới hạn.
Từ Toa: “Không ngờ, cô ta sẽ có kết quả như vậy. Nhưng, hình như cũng không bất ngờ cho lắm.”
Lúc này, Lâm Tiểu Muội cuối cùng cũng từ một người nghiêm túc ăn cơm cũng để ý tới, cô bé ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cô ta thật sự rất đáng đời, tự mình làm chuyện xấu, còn muốn dẫn người khác không được đi trên chính đạo.”
Từ Toa: “Sao vậy?”
Lâm Châu tiếp nối câu chuyện: “Không biết anh chị còn nhớ nhà họ Trần không? Bây giờ Trần Tam còn tới bên này lấy hàng về bán nữa. Là anh hai và chị dâu của anh ta.”
Từ Toa: “Biết biết, Bạch Liên Hoa phải không?”
Cô cũng sẽ không quên người này. Hung thủ giết người trong truyện. Kiếp này cô không sao, ngược lại Bạch Liên Hoa cũng không có hình phạt gì.
“Không phải vợ chồng anh hai Trần đã đi theo Hồ Hạnh Hoa rồi sao? Làm việc cho tiệm cơm ở trong huyện của cô ta, con gái nhà bọn họ cũng ở bên đó luôn. Lần này bưng cả một ổ đi luôn. Ở chỗ chúng ta đồn dữ lắm, nói bọn họ ở bên đó có vài người tố cáo, nói vợ chồng Bạch Liên Hoa lừa bọn họ ra ngoài làm công, xúi giục bọn họ bán… Bạch Liên Hoa thì lại chỉ ra là Hồ Hạnh Hoa sai khiến cô ta làm như vậy.
Cô ta chỉ kiếm chút tiền lương và ăn tiền hoa hồng… Ngọn nguồn chuyện này đều là Hồ Hạnh Hoa tất. Nhưng vợ chồng Trần Nhị và Bạch Liên Hoa cũng không phải người tốt. Vợ chồng bọn họ vì có liên quan khá sâu, nên cũng bị phán xét, phán bảy năm tù. Ba đứa con gái của nhà anh ta cũng làm việc này, con gái lớn nói là hai năm, con gái thứ hai và thứ ba vì tuổi tác còn nhỏ lại liên quan không sâu, không có chuyện gì nên thả ra ngoài. Nhưng ai lại không biết bọn họ vốn làm việc gì. Bọn họ cũng không ở lại quê nhà, không biết là đi đâu. Con người Hồ Hạnh Hoa này thật sự là hại người rất nặng.”
Ngược lại Từ Toa không cho là như vậy, cô nói: “Ngược lại chị cảm thấy, Hồ Hạnh Hoa là người xấu khiến người chán ghét, nhưng nhà bọn họ làm chuyện này, không thể hoàn toàn đổ trách nhiệm cho cô ta được. Trách nhiệm của Trần Nhị và Bạch Liên Hoa mới lớn hơn. Chính vì bọn họ vô sỉ, mới có kết quả ngày hôm nay. Có những người không xứng làm ba mẹ người ta. Chị thấy bọn họ ở đó bảy năm, có mà ở đó cả đời mới là tốt nhất, bớt ra ngoài lừa người.”
Lâm Châu: “Còn không phải sao!”
Cậu bé nói: “Người trong thôn cũng nói như vậy, Hồ Hạnh Hoa xấu, nhưng bọn họ cũng không tốt hơn cô ta. Dù sao có thể đến ngay cả con gái mình cũng hại được, còn có thể là người tốt gì được. Lúc đầu, bọn họ cứ nhất định đòi vào thành phố đã khiến bà cụ Trần già đi không ít, từ khi bị tuyên án, bà cụ lại càng không có tinh thần hơn, nghe nói luôn phải uống thuốc.”
Cho dù có không có triển vọng đến đâu, cũng là con trai ruột của mình, bà cụ chắc chắn không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận