Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 249. Bản thân mình vấn còn kém

Chương 249. Bản thân mình vấn còn kém
Chương 249: Bản thân mình vấn còn kém
Quả nhiên, ngay tại khoảnh khắc mà tâm trí của Từ Toa đang lơ đãng thì nghe thấy ầm ầm, rầm, nhà vệ sinh đã sụp đổ…
Sụp rồi, hoàn toàn sụp rồi…
“Á!!!”
“Ối ối ối!”
Dựa vào hai giọng nữ gào thét thất thanh, Từ Toa đoán rằng, hai người này, có thể, chắc là, hình như, hẳn là… đã rơi vào nhà vệ sinh?
Từ Toa giật mình vội la lên: “Cứu mạng với!”
Cũng có thể chết chìm trong hố phân đó!
Chỉ có điều bảo Từ Toa đi cứu người ư, vậy thì không thể.
Cô còn chưa đủ tuổi để có thể lấy ơn báo oán đâu!
Hơn nữa, cái này là hố phân đó, thật sự chịu không nổi!
Nhưng mà cô có thể kêu cứu giúp!
Xíu nhân phẩm này cô vẫn có.
Cũng may, Từ Toa không cần la hét nhiều, tiếng động lớn như vậy không thể nào mà không có ai nghe thấy, rất nhanh đã có người từ dưới ruộng chạy lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trời ơi!”
“Điên rồi hả?”
“Mau cứu người đi.”
Từ Toa và bà Từ đã đi khá xa rồi, tuy rằng có thể thấy được nhưng không phải là gần nhất, mọi người chạy rất nhanh, hiển nhiên là vội lao về phía trước. Từ Toa kéo bà cụ lại thì thầm:
“Bà ơi, đừng đến gần, phân bắn tung tóe đấy.”
Từ Toa cương quyết không đi đến gần.
Bà Từ cũng không có thiện cảm với hai nữ đồng chí này, người mà tính kế Từ Toa nhà bọn họ thì chính là rác rưởi.
Nhưng mà bên này cũng đã có người đến, ngược lại cũng chẳng cần dùng đến bọn họ, dù sao vẫn có người nhiệt tình mà, mọi người nhanh chóng cẩn thận lôi tấm ván gỗ ra, lúc này mới phát hiện ra, rất khó để cứu người.
“Như vậy làm sao mà kéo đây?”
“Ọe, buồn nôn quá đi mất…”
“Nhanh lên, tìm một cái dây thừng để kéo người lên.”
“Ờ, đúng đúng đúng.”
Giữa lúc huyên náo không biết là ai chỉ huy, rất nhanh đã có người quăng dây thừng… chỉ là, lúc này lại càng loạn hơn.
Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa tùm tũm dưới hố phân thế mà lại… không nhường nhau!!!
Đúng thế, hai người đều muốn lên trước, ùm, tôi đạp cô, cô giẫm tôi, đang tranh giành người nào có tư cách lên trước. Chuyện này trái lại đã làm cho mọi người mờ mịt. Thật là, chưa từng gặp qua loại người muốn tìm đường chết như này.
Cuối cùng Phương Vệ Quốc vội đến duy trì trật tự: “Hai người biết điều tí cho tôi, không tranh giành nữa, từng người một lên, Hồ Hạnh Hoa, cô lên trước đi.”
Ông ta cũng chẳng phải thiên vị ai hay không thiên vị ai, mà là ai gần thì người đó lên trước.
Bởi vì đã có Phương Vệ Quốc nên mọi người ở phía xa kéo Hồ Hạnh Hoa lên, Hồ Hạnh Hoa ho sặc sụa nằm bò ra bên hố phân.
Phương Vệ Quốc nhịn cơn buồn nôn, quăng dây thừng xuống, lại bố trí người lần nữa kéo Bạch Liên Hoa lên, thời tiết cuối tháng tám, một luồng mùi hương “tuyệt vời” đang tỏa ra khó mà miêu tả được.
Phương Vệ Quốc: “Được rồi, mau chóng về nhà tắm rửa thay đồ, rồi tiếp tục làm việc đi.”
Cần phải có càng nhiều lời phê bình hơn nhưng lúc này trên người hai người họ toàn là phân, đang ho khan cả cổ họng, ông ta còn có thể nói cái gì chứ?
“Bạch Liên Hoa, con mẹ nhà mày!”
Hồ Hạnh Hoa đột nhiên hung tợn lao đến cào Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa bị đè ngã ngửa ra, giống như con rùa bị lật mai.
Cô ta bị cào mấy phát, đạp thẳng Hồ Hạnh Hoa ra rồi tiến lên tát vào mồm Hồ Hạnh Hoa.
Cái tư thế tay năm tay mười này cũng không phải là người dễ đối phó gì.
Ngăn cản thì không ai ngăn cản được, nói cho cùng mọi người đều không muốn cả người toàn phân đâu.
“Thím Hồ, mau lôi Hồ Hạnh Hoa nhà thím ra đi, còn cả bà Trần nữa, mau quản con dâu thứ của bà đi… Mẹ kiếp muốn đi chết phải không? Nhanh lên!” Phương Vệ Quốc nổi cáu, đã bắt đầu chửi thề, hai bà cô vội vàng tiến lên.
Đứng xa xa lôi ra!
Chỉ có điều, tình trạng này, quả thật là không dám nhìn thẳng.
Từ Toa và bà Từ rất ăn ý cùng nhau lui về sau mấy bước.
Từ Toa: “Quả nhiên không dễ đối phó với phụ nữ nổi điên.”
Bà Từ gật đầu, thầm nghĩ bản thân mình vẫn thật sự kém, không có lợi hại bao nhiêu cả! Bạn xem đi, cả người toàn phân cũng có thể đánh nhau!
Nói thật, lúc này, Từ Toa nhất định phải nói một câu, bản thân không dám dây vào hai người phụ nữ điên này. Dù Từ Toa cũng là một cao thủ đánh nhau nhưng đối với dạng phát điên này. Cô cảm thấy, bái phục.
Bản thân mình quả là kém!
Từ Toa lại âm thầm lùi về sau một bước, lúc cần đầu hàng thì phải đầu hàng, làm người, vẫn phải biết thân biết phận một tí.
“Thôi đi, các cô bình thường lại cho tôi được rồi đấy, chuyện này còn chưa xong nữa à, các cô nhìn lại mình xem, người nào người nấy giống cái gì! Đã làm ra cái dạng này rồi mà còn ở đây đánh nhau. Nhà vệ sinh cũng bị các cô làm sập đổ, các cô còn lăn qua lộn lại! Cái nhà vệ sinh này, các cô tưởng rằng không cần tiền à!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận