Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 511. Trở về 2

Chương 511. Trở về 2
Chương 511: Trở về 2
Từ Hồng Vĩ mỉm cười gọi: “Mẹ.”
Ông tiến lên một bước, đỡ lấy vai của bà Từ nói: “Khoảng thời gian này đã vất vả cho mẹ rồi.”
Bà Từ: “Này có cái gì mà vất vả, chỉ là chuẩn bị một cái đám cưới thôi, vả lại các công việc chuẩn bị cho đám cưới, đa phần đều là Giang Phong lo liệu.”
Từ Hồng Vĩ: “Thằng bé lo liệu là phải, một người đàn ông không lo liệu những việc này, chẳng lẽ còn dựa vào mẹ sao? Thằng bé đi đâu rồi mẹ?”
Từ Hồng Vĩ nhìn ngó xung quanh, Bà Từ nói: “Nó đi lên công xã rồi, Từ Toa cũng đi theo, đến giờ còn chưa trở về đâu.”
Từ Hồng Vĩ nhướng mày: “Đi lên công xã?”
Bà Từ gật đầu, nói: “Không phải à? Nói là muốn mua một ít vật dụng trong nhà. Đúng rồi, nhà của bọn nhỏ ở bên cạnh đã xây xong rồi, đi, mẹ dẫn con đi xem.”
Từ Hồng Vĩ: “Vâng.”
“Cháu cũng đi!”
Một cái đầu nhỏ ngó ra, là Tiểu Nữu Tể, cô bé bám vào khung cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Hồng Vĩ, ánh mắt vô cùng đề phòng. Dáng người con con mà nắm nắm đấm, giống như tiếp theo Từ Hồng Vĩ dám làm gì, thì cô bé liền dám lao tới động thủ động cước.
Từ Hồng Vĩ tiến lên một bước, nói: “Nữu Tể lớn như vậy rồi hả? Có biết bác là ai không?”
Nữu Tể nhìn Từ Hồng Vĩ một lượt từ trên xuống dưới, nhìn hơn nửa ngày, rất chắc chắn mà lắc đầu, giọng lanh lảnh: “Không quen biết!”
Từ Hồng Vĩ bật cười, nói: “Vậy bây giờ hai bác cháu mình làm quen được không?”
Hai bàn tay của Nữu Tể xoắn vào nhau, đắn đo một hồi, mới gật đầu nói: “Cũng… được.”
Giọng điệu kéo dài.
Từ Hồng Vĩ bật cười, nói: “Có phải cháu sợ bác đúng không?”
Nữu Tể lập tức ưỡn ngực, lẩm bẩm: “Còn lâu! Cháu có Tiểu Lão Hổ và Tiểu Sư Tử!”
Để chứng minh cô bé lập tức gọi: “Tiểu Sư Tử, Tiểu Lão Hổ…”
“Gâu gâu gâu!”
Hai chú chó từ bên ngoài chạy vào, đứa trước đứa sau, còn mang theo vài phần hung dữ.
Bà Từ vội quát: “Không được cắn, đây là người nhà mình.”
Hai chú chó vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Hồng Vĩ, bà Từ mắng: “Chúng mày ngồi ngoan.”
Bà ấy tiến lên, xoa đầu bọn chúng, hai chú chó giống như đã hiểu một chút, ngồi xuống thu lại vẻ hung dữ.
Rồi bà ấy đi đến dắt tay Nữu Tể, nói: “Đây là bác, là ba của chị Toa Toa, Nữu Tể không nhớ sao? Khi còn nhỏ cháu rất thích để bác ôm đi dạo.”
Nữu Tể mở to mắt nhìn cho kỹ, nhưng vẫn không biết là ai.
Bà Từ: “Đi, chúng ta đi cách vách nhìn một cái.”
Từ Hồng Vĩ: “Ba mẹ của con bé đâu?”
Bà Từ: “Ra sông giặt quần áo rồi, dạo này trong nhà nhiều việc.”
Ba người và hai chú chó cùng nhau ra cửa, Bà Từ nói: “Bên này xây hai gian nhà, con vào xem thế nào.”
Từ Hồng Vĩ nhìn thấy bên ngoài thì đã khẽ gật đầu, ừm, có lòng đấy.
Có lòng là được.
….
Hôn lễ của Giang Phong và Từ Toa đã định vào ngày 22 tháng 10.
Bây giờ là thời phá tứ cựu nên không được xem ngày, nếu xem thì sẽ bị vu vào tội mê tín dị đoan của thời phong kiến.
Chẳng qua là nhà ai cưới xin mà không lén lút bấm đốt ngón tay một chút đây, bà Từ cũng không phải ngoại lệ, bà cụ đã lén tìm bà đồng vốn ở trong thôn xem ngày, thế nên mới chọn được ngày này. Nghe nói là ngày đại cát.
Sáng sớm, trong sân nhà họ Từ đã bắt đầu bận rộn, cánh cửa nhỏ giữa sân nhỏ ở bên này của Giang Phong và nhà họ Từ cũng đã mở ra, hai bên qua qua lại lại, bên chỗ Giang Phong đã có một đám thanh niên đến, ai nấy cũng mặc áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen chỉnh tề.
Lại mặc thêm áo khoác vest, đã rất thích hợp để có thể đi ra ngoài bán bảo hiểm hoặc là bán nhà.
Chỉ có điều trước khác, nay khác, bây giờ kiểu ăn mặc này thật sự đã gây sốc cho chị em cô bác trong thôn, cái này quá tây, quá thời trang, quá phấn chấn. Trên đường bọn họ đi đến đã thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc xém rớt tròng.
Một người thôi đã kinh ngạc như thế, càng đừng nói đến nhiều người như vậy.
Mà tối qua lúc mấy chàng trai này đi lấy đồ về cũng không dám tin mình có thể mặc đẹp như thế, từng người từng người dường như đều giẫm lên bông vải, hư ảo mà quay về nhà, bao nhiêu con người suýt tí nữa thì mất ngủ cả đêm. Phải nói rằng Giang Phong vẫn là có tính toán trước, tuy rằng anh vẫn luôn bảo mọi người tắm rửa sạch sẽ nhưng bản chất việc sạch sẽ của việc anh và của mọi người không giống nhau.
Nhưng mà đúng là bởi vì Giang Phong đã mang ra xà bông thơm lại mang cả quần áo ra nữa, lúc này mọi người mới bắt đầu xem trọng. Chỉ ước gì có thể kỳ xuống một lớp da của mình, nói cho cùng thì mặc đồ đẹp như thế, dự là cả đời này cũng chỉ được mặc một lần này. Đợi lúc bọn họ kết hôn cũng không chắc có thể gặp được chuyện tốt như thế này đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận