Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 543. Thi đại học 3

Chương 543. Thi đại học 3
Cảm ơn bạn secretgarden và thamvannguyet đã gửi thêm kim phiếu tạo động lực cho team ^^
Chương 543: Thi đại học 3
Bà Từ nghĩ ngợi, thật sự có đạo lý này, bà cụ nói: “Cũng đúng. Được rồi, bà cũng không ở đây quấy rầy cháu nữa, còn ba, bốn ngày nữa là thi rồi, cháu chuyên tâm ôn tập đi.”
Từ Toa: “… Vâng.”
Đời người khổ nhất chẳng qua cũng chỉ như vậy, cô chính là hoa cải vàng nhỏ.
Từ Toa quả quyết lật sách ra, ngoan ngoãn đọc nhẩm, cô thậm chí còn nghĩ tới, nếu như ở thành phố Giang Hải có lên mạng thì tốt, cô có thể tìm đề thi năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, lên mạng có gì mà không tìm được.
Thế nhưng, nằm mơ giữa ban ngày còn dễ hơn.
Từ Toa cười khổ học số học, trên đời này, sao lại có một môn khó học như số học chứ. Đây đúng thực là làm khó cô mà.
Tuy rằng trong lòng Từ Toa không ngừng oán trách, nhưng ngược lại, vẫn rất nghiêm túc học hành, ai kêu cô thật sự muốn thi đỗ cơ chứ. Bạn đừng thấy cô vẫn luôn nói mình vì thể diện mới thi đại học, nhưng thực ra, trong lòng cũng không phải không muốn chút nào.
Bằng không chỉ dựa vào “thể diện” này, nào có thể kiên trì được lâu như vậy chứ?
Đây chính là học hành! Học hành nghiêm túc! Khó biết bao!
Trừ thể diện ra, thực ra vẫn có một chút cảm giác không chịu thua trong lòng Từ Toa.
Cô không nói thẳng, là do không dám có quá nhiều kỳ vọng, một khi không thi đỗ, còn có thể nói là mình không để ý.
Nhưng nếu như cô có thể thật sự thi đỗ đại học dựa vào thực lực của mình, vậy bản thân Từ Toa cũng cảm thấy tự hào. Vậy cô thật tự có tương lai rồi. Kiếp trước, cô cũng không làm được. Nhưng kiếp trước cô vẫn chưa gặp được một giáo viên tốt như Giang Phong.
Giáo viên kiếp trước chỉ biết nói cô đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, luôn nói cô không học bù là không được, khiến cho Từ Toa… càng ngày càng không ổn. Con người chính là như vậy, có đôi khi vứt bỏ còn dễ dàng hơn kiên trì, cho nên cô đã sớm từ bỏ rồi.
Dạy thể dục tốt bao nhiêu, chỉ cần cố gắng thì có thể nhìn thấy hiệu quả luyện tập.
Nhưng một đời này, Giang Phong thật sự rất tốt.
Anh không ngừng khuyến khích, vẫn luôn khen ngợi Từ Toa, khiến cô cũng nghi ngờ có phải mình thật sự thông minh lanh lợi giống như anh nói hay không, hơn nữa anh còn giúp Từ Toa tổng kết, thậm chí còn giúp cô sắp xếp trọng điểm, dạy cô nếu như ghi nhớ đơn giản hơn thì càng chắc chắn hơn.
Điều này dẫn đến tiến độ của Từ Toa một ngày đi ngàn dặm, tăng tiến vùn vụt, bản thân cô cũng cảm thấy mình có kiến thức uyên bác. Cô thậm chí còn dám nghĩ, mình chắc hẳn có thể thi đỗ đại học.
Có thể nói, Từ Toa nhất định có nền móng không tính là tốt trong những người cùng báo danh thi đại học, nhưng bây giờ cô tuyệt đối là người tiến bộ nhanh nhất, có hiệu ứng trường học tốt nhất.
Cho nên, có thông minh hay không rất quan trọng, cách học và một giáo viên tốt cũng rất quan trọng.
Từ Toa ở nhà học nghiêm túc, lúc này Giang Phong cũng đạp xe đạp trở về, vừa về thôn đã nhìn thấy bà ngoại anh đẩy hai đứa nhỏ trong nhà đi dạo chơi. Đừng thấy bây giờ thời tiết đã lạnh rồi, nhưng vào thời điểm này năm ngoái, thực ra trong thôn vẫn có rất nhiều người đi tản bộ. Dù sao, vụ mùa kết thúc, rất nhiều việc cũng gần như kết thúc, nên đây chính là thời gian để mọi người có thể thả lỏng một chút.
Nhưng bây giờ thì khác, trong thôn có một vài người đi làm việc ở xưởng đồ hộp, còn có một vài người thì lại vội vàng ôn tập, ngược lại trông có vẻ như trong thôn không có ai, các nhà đều bận việc của mình, cũng chỉ có hai đứa nhỏ phá phách nghịch ngợm nhà bọn họ mới đi dạo ở đây.
Giang Phong dừng xe, nói: “Bà ngoại, sao bà lại đẩy tụi nhỏ tới cổng thôn vậy?”
Bà Từ: “Còn không phải tới đón cháu sao?”
Bà cụ bảo: “Dù sao chuyện này cũng không có gì cả, bà cũng không tiện đẩy tụi nhỏ đi qua cửa nhà người ta.”
Giang Phong gật đầu, anh nói: “Cũng đúng thật, hôm qua con rể nhà họ Hứa còn ôm đầu chạy qua đây, nhà anh ta vì chuyện thi đại học mà ra tay với nhau, suýt chút nữa thì đập lủng đầu anh ta. Chúng ta vẫn bớt đi qua nhà người khác thì hơn, bằng không gặp phải đánh nhau còn bị dính lây.”
Anh cúi đầu nhấn vào gương mặt của hai đứa nhỏ, nói: “Hai đứa nhóc này nhỏ như vậy, nếu thật sự bị thương, chúng ta cũng sẽ đau lòng chết mất.”
Bà Từ gật đầu: “Còn không phải sao, đúng rồi, cháu đi tới công xã làm gì vậy…?”
Giang Phong bình tĩnh đáp: “Một giáo viên ngày trước của cháu muốn tìm cháu tới đại học làm việc.”
Bà Từ: “Cái gì?” Bà cụ khiếp sợ và khó tin nhìn anh.
Giang Phong cười đáp: “Đi, chúng ta về nhà rồi nói, ngược lại cháu cũng phải bàn bạc với Toa Toa.”
Bà Từ: “…”
Gió vào đông không tính là lớn, nhưng lại đủ khiến trong lòng bà Từ như gặp phải cơn gió mạnh điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận