Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 363. Mẹ con tâm sự 1

Chương 363. Mẹ con tâm sự 1
Chương 363: Chương 364: Mẹ con tâm sự 1
Ông lại thở dài một tiếng, cảm thấy làm ba quá khó. Ông không đuổi theo Từ Toa, mà đi tới nhà bác cả, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, ngày mai phải đi gặp Giang Phong. Cho dù Từ Toa có cho ông gặp hay không, thì ông vẫn phải gặp!
Mẹ nó chứ!
Vậy mà thằng nhãi đó lại dụ dỗ con gái ông, nhìn qua cũng biết không phải là người tốt!
Từ Hồng Vĩ cảm thấy nắm đấm của mình lại ngứa ngáy. Ừm, không sai! Đây là muốn đánh người!

Đôi ba con Từ Hồng Vĩ và Từ Toa này, đúng là mỗi người đều có suy nghĩ nhỏ của riêng mình.
Từ Toa cũng không phải cố tình chạy trốn nửa đường, mà là cô thật sự không có cách nào cả. Cô ôm gương mặt đỏ bừng của mình, không nói ra được chuyện kêu Giang Phong tới.
Cô và Giang Phong, cũng không có quan hệ gì cả.
Không biết tại sao, suy nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim còn đập nhanh hơn một chút.
Từ Toa sửa lại thành ôm ngực mình, phồng má đi tắm, bà Từ: “Ô, sao cháu lại về một mình?”
Trời lạnh nên Từ Toa cũng không thường xuyên đi tắm, chỉ là rửa mặt và rửa chân, ngược lại cũng rất nhanh, cô dứt khoát đáp: “Bên ngoài trời lạnh quá, nhà bà ngoại cả lại không nỡ đốt củi lửa. Cháu đi nửa đường cảm thấy lạnh quá sẽ chịu thiệt, cho nên mới chạy về. Dù sao cháu cũng chỉ muốn khoe khoang một chút thôi, ngày mai khi bà ấy tới khoe cũng như nhau cả.”
Lời này chọc cho bà cụ cười cười ngặt nghẽo, bà cụ nói: “Chỉ có cháu ranh ma.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi.”
Cô lại hỏi: “Bà ngoại, bà ngủ chung với cháu sao?”
Tuy rằng ngoài miệng nói không muốn ngủ chung với người ta, nhưng Từ Toa cũng không phải không thể chống đỡ được, cùng lắm thì sau đó lại nghĩ cách tiếp. Dù sao bây giờ trời vẫn chưa có mưa, chưa chắc Giang Phong đã tiến vào. Cô hơ nóng chân, quơ bàn chân một chút.
Bà Từ: “Nay trời lạnh quá, cháu mau lau khô chân đi, bị lạnh thì phải làm sao?”
Bà cụ lại bảo: “Tối nay kêu ba cháu ngủ chung với bà, đứa trẻ nhà cháu không quen ngủ chung với người khác, bà sẽ không ngủ với cháu.”
Từ Toa vâng một tiếng, đáp: “Vậy ngày mai cháu sẽ nghĩ cách, làm một cái rèm ở giữa cho mọi người.”
Bà Từ cười vui vẻ: “Nào cần phiền phức như vậy, chẳng qua cũng đều là người một nhà cả, đó không chỉ là con rể bà mà cũng là con trai bà nữa.”
Từ Toa: “…”
Cô chần chừ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Bà ngoại, lúc ba cháu còn nhỏ, có phải vô cùng bướng không?”
Bà Từ: “Nào có, nó cũng hiểu chuyện, đứa nhỏ mười tuổi đã biết phải giúp gia đình làm việc rồi. Ba cháu và mẹ cháu cùng nhau lên núi nhặt củi, đều biết bảo vệ bà, người khác chê cười nó là chồng nuôi từ nhỏ, nó cũng không giận, chỉ cười ha ha.”
Nhắc đến con gái, nụ cười của bà Từ nhạt dần, Từ Toa nhẹ nhàng nắm tay bà cụ.
Bà Từ vỗ nhẹ lên tay, nói: “Bà ngoại không sao, bà từng này tuổi rồi, tiễn ba mẹ đi, tiễn chị gái anh rể đi, sau này lại tiễn ông ngoại cháu đi, rồi lại là mẹ cháu, bà đã quen rồi… thật đấy, đã quen rồi.”
Cả đời này của người, khi còn sống cứ thoải mái vui vẻ là được. Cho dù là thật sự có một ngày ra đi, cũng sẽ không thiệt.
Từ Toa vâng một tiếng, bà Từ nở nụ cười, bảo: “Đi, đi ngủ đi.”
Bà cụ thò đầu ra nhìn, nói: “Có mưa bụi rồi, ba cháu cũng không cầm áo tơi theo, không biết có bị ướt hay không nữa.”
Từ Toa: “Ba cũng không ngốc, ngược lại nhà bà ngoại cả cháu cũng có mà.”
Bà Từ: “Cũng đúng.”
Từ Toa nghe nói đổ mưa, cũng không chậm trễ nữa, rất nhanh đã trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ. Ưu điểm lớn nhất của cô chính là ngủ bất chấp, trên cơ bản cứ chạm gối là ngủ. Đợi Từ Hồng Vĩ trở về, đã thấy ngay cả đèn dầu trong phòng con gái ông cũng đã tắt. Ông vào phòng hỏi: “Mẹ, Từ Toa ngủ rồi sao?”
Bà Từ gật đầu, đáp: “Con nhóc đó không quen ngủ chung với người ta, chúng ta ngủ một phòng đi, đợi mẹ làm cái rèm ngăn một chút.”
Từ Hồng Vĩ cười, đáp: “Vậy được ạ, à không phải, mẹ, mẹ có nhiều đồ thật, còn có thể làm rèm nữa.”
Bà Từ: “Nào phải mẹ kiếm đâu, là Từ Toa kiếm đấy, mẹ cứ tích đấy mãi cũng vô dụng. Con nói cho mẹ xem, ở bên bộ đội đó, đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể khiến Toa Toa tủi thân như vậy?”
Khi Từ Toa còn ở đây, bà Từ hiển nhiên không thể hỏi, nhưng Từ Toa ngủ rồi, nên bà Từ cũng không khách sáo nữa.
Từ Hồng Vĩ cũng không giấu bà cụ, đáp: “Thực ra chuyện này cũng không đơn giản như Từ Toa nghĩ, đầu năm nay, liên trưởng của bọn con bị điều đi, mẹ xem, con và một phó liên trưởng khác đều đang cạnh tranh vị trí liên trưởng. Bên đó nhân chuyện của Tú nhi mà gây phiền phức cho con, giới thiệu người vợ lãnh đạo đó cho con, chính là chị ruột của phó liên trưởng cạnh tranh chung với con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận