Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 401. Đồng loạt phản đối

Chương 401. Đồng loạt phản đối
Chương 401: Đồng loạt phản đối
Chân mày của ông đã có thể kẹp chết một con ruồi rồi: “Chúng ta có thể đi nơi đó sao?”
Lại nói: “Làm gì có ai đi quán cơm quốc doanh làm tiệc đính hôn chứ.”
Chuyện này quả thật mới nghe lần đầu.
Hơn nữa, cái này phải tiêu bao nhiêu?
Từ Toa biết thời đại này không có đi, lúc nhỏ cô nghe bà kể chuyện xưa, nói rằng cuối những năm 80, có rất ít người đi quán cơm đãi khách, hầu hết thời gian vẫn là ở nhà nấu cơm, cho dù làm không nổi cũng đi tìm một vài người thím hàng xóm giúp đỡ.
Nếu nói đi quán cơm, luôn cảm thấy sẽ tiêu tiền vô biên.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là ở thời đại này không có ai có kiểu suy nghĩ đi quán cơm.
Nhưng mà, Từ Toa cảm thấy loại chuyện này mỗi người mỗi khác, với Giang Phong mà nói có thể đi đến một nơi như thế chắc chắn sẽ càng tiện lợi hơn rất nhiều.
Cô nói: “Con cảm thấy như thế rất tốt, không gì là không thể cả. Cần đưa tiền thì đưa tiền, cần đưa phiếu thì đưa phiếu, chúng ta cũng đông mà, vì sao không thể đi quán cơm quốc doanh?”
Từ Hồng Vĩ: “Quán cơm quốc doanh sẽ không bởi vì chúng ta mà không tiếp đãi những người khách khác, nếu như tất cả ngồi chung với nhau thì ra thể thống gì? Hơn nữa quán cơm quốc doanh người ta không phiền à?”
Từ Toa: “Vì vậy chúng ta có thể tìm dì Du giúp đỡ mà, con thấy dì ấy cũng có quen biết với quán cơm quốc doanh, nhờ dì ấy báo qua một tiếng, mở cửa sớm hơn nửa tiếng, chúng ta qua đó ngồi đầy vào, không chừa chỗ trống. Vậy những người khác đến đương nhiên không có gì để ăn rồi nhỉ?”
Giang Phong ở bên cạnh gật đầu, cảm thấy Từ Toa nói rất có lý, anh nói: “Đúng vậy, con có thể cung cấp một ít thức ăn thích hợp, đưa dư ra một ít, con tin chắc rằng bọn họ chắc chắn sẽ rất sẵn lòng.”
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nói: “Mọi người xem, chuyện này thật sự không có gì không được! Chúng ta cũng không vi phạm chính sách nào cả, nhà chúng ta quả thật không ai có thể nấu cơm, đồng chí nữ ở trong thôn cũng đều bận rộn kiếm tiền, vậy chúng ta đi quán cơm quốc doanh không phải là bớt chuyện đi sao?”
Giang Phong và Từ Toa đều cảm thấy, ý tưởng này thật sự quá tốt.
Chỉ là, bà Từ trợn trừng mắt nhìn hai người, cảm thấy bọn họ thật sự là nghĩ linh ta linh tinh, chẳng hề có tính toán gì.
Bà Từ hít sâu một hơi, nói với chính mình đón năm mới không thể mắng bọn trẻ được.
Bà kiên quyết nói: “Không được.”
Trước tiên là quả quyết phủ định, tiếp theo tận tình khuyên bảo nói: “Bà biết các cháu vì để đỡ việc, cũng là vì thể diện. Nhưng kiểu thể diện này chúng ta không có cũng được. Tuy rằng chúng ta không chiếm hời được gì nhưng các cháu cũng đừng nghĩ đến, cho dù không được hời, quán cơm quốc doanh người ta không nói ra sao? Chuyện này truyền tới truyền lui nếu truyền ra ngoài cái tiếng tăm gì mà vô cùng có tiền, vậy đó không phải là chuyện tốt đâu. Các cháu đừng nghĩ đến chuyện không thể này nữa, con người bây giờ ấy à, chỉ ước gì công kích người khác để bản thân mình được hưởng lợi chút thôi. Chuyện này quá phô trương, trong thành phố cũng chẳng có ai đãi tiệc ở quán cơm quốc doanh đâu. Chúng ta hà tất gì phải dẫn đầu? Theo bà thấy, các cháu suy nghĩ thêm một chút cũng không phải là không được mà. Như này nhé, chúng ta làm đồ ăn ngon một chút còn được ăn vào trong bụng của bạn bè thân thích mà vẫn có thể nhận được lời cảm ơn, cháu để cho quán cơm quốc doanh nhà người ta được hời. Người ta cũng chưa chắc đã cảm ơn cháu đâu.”
Tuổi của bà Từ tuy lớn nhưng rất khéo léo, sáng suốt trong cuộc sống.
“Giang Phong, cháu đặt bàn ở nhà cháu đi, chỉ có ngày hôm đó thì hai đứa nhỏ cũng không cản trở gì cả, vừa hay bọn chúng cũng có thể cùng ăn chung một bữa. Còn về người làm, cháu cũng không cần lo, bà đi tìm người, cho dù là thiếu người, Từ Toa đính hôn, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ. Nếu như không có Từ Toa, bọn họ đánh rắm mà kiếm tiền à? Ai cũng không phải đồ ngốc. Chỉ là lương thực này phải là cháu tự chuẩn bị. Các cháu đừng hòng nghĩ đến cái quán ăn quốc doanh kia, bây giờ không phải là lúc khoa trương.”
Giang Phong: “Như vậy cũng được.”
Từ Toa: “Được rồi.”
Cô chỉ mình rồi hỏi: “Vậy cháu phải làm gì?”
Bà Từ: “Cháu đừng có làm loạn là được rồi.”
Từ Toa: “…”
Cô đã bị xem thường.
Bà Từ cười nói: “Cháu xem nhà ai đính hôn mà còn cần cô dâu làm cái này cái kia chứ? Cháu không cần làm gì cả, thật sự cần phải chuẩn bị cái gì thì cũng là chuyện của ngày kết hôn.”
Từ Toa: “Vậy được.”
Từ Toa vui vẻ hẳn lên, Giang Phong nghiêng mặt nhìn Từ Toa rồi cũng cười theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận