Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 665. Thay đổi 5

Chương 665. Thay đổi 5
Chương 665: Thay đổi 5
Đã là chuyện lớn thì nhóm người Từ Toa không thể phớt lờ được, để tránh bị tiếng xấu vạ vào thân.
Tuy rằng trong lòng hóng hớt lắm nhưng Từ Toa cũng chẳng phải đứa ngốc, cô biết loại chuyện này cách xa một chút càng tốt, suy cho cùng thì chuyện này quả thật là Giang Phong báo cáo. Bọn họ đã đi dạo gần hết thủ đô, đồ đạc cũng đã mua khá nhiều cuối cùng đã đến lúc trở về thành phố.
Nói đến thì lúc đến có năm túi mà lúc về đã tăng gấp đôi.
Phải biết rằng bọn họ cũng chuyển phát nhanh mấy túi về rồi đó.
Lúc Mộc Mộc và Thủy Thủy ra ngoài tự mình sắp xếp hành lý, tuy rằng đồ mang theo nhiều nhưng lại có mấy thứ không thể dùng được, đồ ăn vặt, xe hơi nhỏ còn có gấu nhỏ mà quần áo thì lại không mang theo mấy cái cả. Hai đứa nhóc lại nghịch ngợm, quần áo nhỏ, quần đùi nhỏ chưa hết ngày đã bẩn rồi, Từ Toa còn mua mấy bộ quần áo ngay tại chỗ.
Bà Từ xót tiền nói: “Cháu xem nếu lúc đi để bà thu dọn đồ thì cớ gì còn có loại chuyện này.”
Từ Toa trái lại chẳng sao cả, cô nói: “Bọn chúng tự mình thu xếp cũng là một kiểu rèn luyện mà bà.”
Nếu đã nói như thế thì bà Từ cạn lời rồi.
Từ Toa lại nói: “Hơn nữa đây cũng là trải nghiệm rất thú vị đó, cháu đều đã chụp lại rồi.”
Nói đến chuyện này bà Từ cũng không nhịn cười nổi, bà cụ nói: “Cháu cứ bắt nạt bọn chúng đi.”
Từ Toa hùng hồn nói: “Câu này không thể nói như thế được, không phải đâu. Cháu đây là tăng thêm trải nghiệm thú vị cho thời thơ ấu của bọn chúng, đợi chúng lớn lên lại nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc nhỏ chẳng phải cũng có thể tự thấy buồn cười ư?”
Nói đến đây Từ Toa hỏi: “Bà ơi, lần này đến đây bà vui không?”
Bà Từ liếc nhìn cô: “Tiêu nhiều tiền như vậy bà còn không vui thế có phải đầu bà có vấn đề không?”
Từ Toa phì cười.
Bà Từ cũng cảm động từ đáy lòng: “Thủ đô này tốt đẹp thật.”
Nhưng rất nhanh lại bổ sung: “Dùng tiền đúng chỗ vẫn hơn.”
Từ Toa lại thẳng thắn: “Đã đi ra ngoài chơi thì chắc chắn phải ăn uống cho thật đã thật ngon, tiền có thể làm ra vậy hà tất gì chúng ta nhất định phải keo kiệt chứ. Tiết kiệm không phải không tốt nhưng mà chất lượng của các nhu cầu cơ bản ăn uống đi lại kia có thể bị giảm rất nhiều. Chỉ có điều chúng ta khó có dịp đến một chuyến mà mình lại không thiếu tiền, vậy cần gì phải thế?”
Bà Từ gật đầu: “Đúng vậy, cháu nói có lý.”
Nếu như là nhà thiếu tiền vậy thì bà Từ đương nhiên hi vọng tiết kiệm một chút càng tốt nhưng giống như Từ Toa nói, số tiền này đối với bọn họ mà nói không phải rất nhiều, vậy hà tất gì. Ngược lại không bằng để cả nhà thoải mái một chút.
Ngày hôm cả nhà Từ Toa rời đi, Tiểu Phương còn xin nghỉ nửa ngày để tiễn họ, hai bên đã trao đổi phương thức liên lạc, Tiểu Phương kéo tay bà Từ nói:
“Thím ơi, lần sau thím đến thủ đô chơi đừng ở nhà khách nữa, đến ở nhà cháu nhé.”
Bà Từ cười nói: “Được. Cháu cũng đền Thâm Quyến chơi nhé.”
Tiểu Phương: “Vâng.”
Theo đoàn xe lửa ầm ầm rời đi, gia đình Từ Toa cũng lên đường trở về.
Hai đứa nhỏ vểnh cái mông nhỏ nằm bò lên trước cửa xe, bi ba bi bô hỏi: “Mẹ ơi, sau này chúng ta còn đến đây nữa không?”
Từ Toa cười: “Chỉ cần các con muốn đến thì có thể đến.”
Hai đứa nhỏ quả nhiên vui vẻ hẳn lên.
Chuyến đi này bọn chúng đến chẳng được quá mấy ngày nhưng vừa về Thâm Quyến vẫn cảm thấy nóng nực. Quả là ngày càng nóng.
Lý Lan đến đón cả nhà Từ Toa, vừa lên xe liền báo cáo với Từ Toa: “Giám đốc Từ, giám đốc Giang, bên cục kêu gọi đầu tư đã tìm chúng ta mấy lần rồi.”
Từ Toa: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Lan lắc đầu: “Không có gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ bọn họ có hơi vội.”
Từ Toa gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lý Lan lại nói: “Bên phía Đại học Trung y Quảng Châu cũng gọi hai cuộc điện thoại đến tìm giám đốc Giang, là giáo viên của giám đốc Giang.”
Giang Phong: “Tôi sẽ liên lạc.”
Lý Lan tiếp tục blah blah blah, tuy rằng thời gian vợ chồng họ đi rất ngắn nhưng thường thì vẫn luôn có một người ở lại trông coi, cho nên lần này hai vợ chồng cùng rời đi, công việc cũng chất đống lại với nhau. Lúc bình thường không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại thấy rất rõ.
Trên đường đi Lý Lan chưa từng ngừng lại.
Bà Từ tập mãi thành quen.
Tiểu Triệu không thường xuyên đến đây, trong lòng thầm sợ đến líu lưỡi.
Tiểu Triệu xuất thân là bộ đội đặc chủng chỉ có điều lúc chấp hành nhiệm vụ bị nổ trúng chân, thật ra trái lại không nhìn ra vấn đề nhưng đã ảnh hưởng đến thần kinh, phản ứng sẽ chậm một chút. Nhưng mà nghề đó của bọn họ yêu cầu tố chất thân thể quá cao vì vậy anh ta vẫn giải ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận