Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 123. Vua nịnh nọt 1

Chương 123. Vua nịnh nọt 1
Chương 123: Vua nịnh nọt 1
Từ Toa cầm nho khô giơ cao hơn một chút, nói: “Ai xinh?”
Nữu Tể không thầy mà tự hiểu, lớn tiếng nói: “Chị! Xinh!”
Lại càng lớn tiếng hơn: “Chị! Họ! Xinh!”
Vì miếng ăn, bạn nhỏ cũng có bản năng đấy chứ.
Từ Toa vui vẻ bỏ nhỏ khô vào tay cô nhóc, Nữu Tể cho nhanh vào miệng, nho khô trong miệng vô cùng ngọt, hai mắt Nữu Tể cong cong, ôm bắp chân Từ Toa.
Từ Toa: “Em nói thêm mấy câu dễ nghe, nói, chị sẽ cho em ăn ngon.”
Nữu Tể: “Xinh xinh xinh!”
Từ Toa: “Cạp cạp cạp cạp cạp cạp! Ha!”
Cô cười ra cả tiếng vịt kêu.
“Bịch!”
Từ Toa nhìn qua, chỉ thấy đại đội trưởng và đội trưởng Phương, còn có hai nam đồng chí Tiểu Trần và Tiểu Từ, bốn người ngơ ngác nhìn Từ Toa, một lúc lâu cũng chưa có phản ứng, lúc này Tiểu Từ giống như bị hoảng sợ, lập tức cúi đầu nhặt vở lên.
Anh ta lắp bắp nói: “Em Từ, bọn anh muốn đến nhà họ Lâm, em đi cùng sao?”
Bọn họ ra đường không đúng lúc chút nào, đúng lúc nhìn thấy Từ Toa dùng nho khô dỗ Nữu Tể nói chủ đề xinh hay không.
Thế này cũng thật là…
Từ Toa không biết bọn họ đã nhìn thấy bao nhiêu, chẳng qua cô bình tĩnh nói: “Là tới nhà họ Lâm theo sát bọn họ chuyển nhà sao? Vậy thì em cũng đi.”
Cô tuân theo nguyên tắc, chỉ cần tôi không xấu hổ, bên lúng túng chính là các người, thành công khiến người ta lúng túng.
Từ Toa dắt theo Nữu Tể: “Đi thôi.”
Tiểu Từ: “Con bé nhỏ như vậy, không đi ra như vậy được đâu.”
Từ Toa kiên định: “Trẻ con cần phải rèn luyện, hơn nữa anh nhìn chân tay em mảnh khảnh như vậy, em không bế nổi con bé.”
Tiểu Từ: “Hay là, để anh bế cô bé cho.”
Tính ra, Nữu Tể cũng tiểu bối của anh ta, anh ta không làm được cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng như Từ Toa được.
Anh ta gọi Từ Sơn là cậu họ, như vậy Nữu Tể chính là em họ của anh ta rồi.
Mặc dù Nữu Tể được Tiểu Từ ôm, nhưng thân ở Tào doanh, lòng đang ở Hán.
Cô bé mở to mắt nhìn về phía Từ Toa, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn: “Chị họ, xinh.”
Mắt thấy Từ Toa không có chút phản ứng nào, lại tự mình nói tiếp: “Chị họ, lợi hại!”
Có đôi khi cô nhóc được bà nội khen lợi hại, cho nên học theo, biết đây là lời hữu ích.
Chị họ nhà cô bé không có phản ứng, Nữu Tể nói tiếp: “Chị họ, tốt nhất.”
Đứa bé nhỏ như vậy, chỉ vì một miếng ăn mà vận dụng toàn não bộ nghĩ mấy lời dễ nghe. Vốn từ của cô bé đã nghèo rồi, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới hai tuổi, trên thực tế, bây giờ cô nhóc còn chưa đủ hai tuổi nữa đấy.
Cô bé nhìn Từ Toa, trông mong chảy nước miếng.
Từ Toa vừa đi vừa ăn nho khô, thứ này quá nhỏ, người bên ngoài cũng không nhìn ra được cô đang ăn thứ gì.
Nữu Tể lại càng gấp hơn: “Chị, chị… hôn hôn, chị chị.”
Từ Lập bế cô bé thì không mệt, nhưng đứa trẻ này cứ ngó trái ngó phải, thật sự là không thành thật chút nào. Chẳng qua, anh ta cũng chẳng trách cô bé. Anh ta chỉ cảm thấy, đứa nhỏ đã thèm ăn thành bộ dạng này, Từ Toa còn ở đó ăn ăn ăn, hình như không được tốt lắm.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ như vậy, có đồ ngon, chắc chắn sẽ để phần đứa nhỏ trước, sau đó mới đến người lớn.
Thế nhưng lý trí nói cho anh ta biết, anh ta không thể đắc tội với Từ Toa.
Cô em họ Từ Toa này có mấy phần phong thái của bà ngoại, không thấy vừa ra tay đã xử lý xong khối u ác tính trong nhiều năm qua như nhà họ Lâm à.
Từ Lập không phải là một kẻ thông minh, nhưng anh ta lại là người biết giữ im lặng.
Người biết giữ im lặng cũng là một phẩm chất tốt.
Bởi vì kín miệng, cho nên ở trong thôn, anh ta vẫn khá được trọng dụng.
Đương nhiên, đây là tự bản thân anh ta nghĩ như vậy.
Từ Lập có một vạn tâm tư không thể nói, còn những người khác… đại đội trưởng chiếm được món hời, bây giờ nhìn Từ Toa cứ như con gái ruột vậy, có ai lại khắt khe với con gái ruột của mình bao giờ chứ? Còn về Phương Kiến Quốc đội trưởng đội dân quân, tất cả tâm trạng của ông ta hiện tại đều đặt hết lên phần công việc buổi chiều, nghĩ tới nếu như vợ chồng hai người Lâm lão nhị làm loạn, ông ta nên giáo huấn vợ chồng nhà này như thế nào, đầu óc ông ta tưởng tượng đương đối phong phú.
Đại đội trưởng với Phương Kiến Quốc đều không nói, Tiểu Trần đương nhiên cũng không thể nói.
Mặc dù anh ta là người hay nói, nhưng mà đến đại độ trưởng còn không mở lời, làm một kẻ rất biết cách nịnh nọt, anh ta chắc chắn sẽ không chủ động rồi!
Mà nói ra, rốt cuộc Từ Toa đang ăn gì nhỉ?
Sao lại không nhìn rõ?
“Chị họ xinh nhất!” Nữu Tể vẫn đang nỗ lực.
Cuối cùng Từ Toa cũng nhìn về phía cô bé, Nữu Tể lập tức vỗ tay, trái phải lắc lư đong đưa cái đầu: “Xinh xinh xinh, chị họ xinh nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận