Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 390. Khai sáng

Chương 390. Khai sáng
Chương 390: Khai sáng
Từ Sơn: “Kiếm tiền sao lại không vui được? Anh không biết đâu, lúc trước thôn chúng ta mưa lớn mấy ngày liên tiếp, lương thực được phân rất ít. Vốn thu hoạch sẽ ít 1/3 so với năm ngoái, sau đó trời nắng đủ nên không kém như vậy, nhưng sản lượng cũng ít đi ¼. Anh nói xem ít đi ¼ là bao nhiêu chứ? Có bao nhiêu nhà vì 1/4 này mà đói bụng. May thay có Từ Toa hướng dẫn chúng ta kiếm tiền, cho dù thế nào thật sự là đói đến không được nhưng còn có thể dùng tiền đổi lương thực.”
Từ Hồng Vĩ có chút cảm thông gật đầu, cảm thấy Từ Sơn cũng chỉ là lười biếng nhưng đầu óc vẫn có.
Từ Hồng Vĩ: “Cũng không biết việc này có thể làm được bao lâu.”
Từ Sơn hiểu được, vỗ đùi nói: “Từ Toa đã nói qua với người trong thôn, đợi đến cày bừa vụ xuân bắt đầu thì giảm bớt lượng lấy hàng nhưng số người tham gia không giảm bớt, mỗi người sẽ làm ít đi. Tuy kiếm tiền ít đi nhưng như vậy không làm trễ nãi công việc đồng áng của mọi người còn có thể làm kiếm thêm.”
Từ Hồng Vĩ nghe xong vô cùng kiêu ngạo, con gái ông thật có bản lĩnh.
Từ Hồng Vĩ: “Từ Toa nhà chúng ta rất là lợi hại.”
Từ Sơn: “Đúng vậy, đều nói cháu gái ngoại giống cậu, con bé thật sự giống em.”
Từ Hồng Vĩ: “...” Đừng có mặt dày.
Từ Sơn đắc ý đủ rồi, xoa tay cười như tên trộm, nói: “Nếu như Từ Toa và Giang Phong trở thành người yêu, sau này có phải em còn có thể được ăn bánh bao hấp? Tay nghề nấu nướng của Giang Phong thật mẹ nó tuyệt.”
Sau đó lại nói: “Hộp cơm của cậu ta cũng tốt, nóng hầm hập không bị nguội.”
Nói tới điều này, đôi mắt Từ Hồng Vĩ chợt lóe, nói: “Thật là đồ tốt, không biết cậu ta mua được ở đâu.”
Nếu có thứ đồ tiện dụng như vậy, thì quá là tiện lợi, thật không biết còn có thể giữ nhiệt bao lâu.
Từ Hồng Vĩ vẫn có chút kiến thức, hiểu được cho dù là giữ nhiệt thì cũng có giới hạn, không thể giữ mãi được.
Từ Sơn nhỏ giọng lầm bầm: “Chắc là đổi được ở chợ đen.”
Đoán chắc là anh rể nhà mình còn chưa đến chợ đen, dẫu sao người này vừa nhìn là biết không phải người dễ dàng vi phạm.
Từ Sơn nhỏ tiếng nói: “Anh rể, em nói anh nghe.”
Từ Hồng Vĩ thấy anh ta thần thần bí bí, nhíu mày nói: “Em nói đi.”
Từ Sơn chậc lưỡi: “Em vốn cảm thấy, người trong huyện khẳng định sống tốt hơn chúng ta. Nhưng em thật không ngờ, có tiền với không có tiền khác biệt lớn đến thế.”
Từ Hồng Vĩ: “Sao thế?”
Từ Sơn liếc ông: “Anh là người thành thật, anh xem Giang Phong lấy ra hộp cơm ngay cả anh cũng không biết mua được ở đâu. Nhưng em biết chắc chắn là mua được ở chợ đen, tuy rằng em không biết làm thế nào đi đến chợ đen nhưng bây giờ em cũng là người có chút kiến thức. Em hiểu rõ rồi, chỉ cần có tiền thì có thể mua được đồ tốt. Đầu xuân năm nay chúng em uống thuốc tẩy giun, uống ngon lắm còn ngon hơn kẹo. Em còn ị ra giun đó.”
Từ Hồng Vĩ: “...Em không cần nói cái này, anh buồn nôn.”
Từ Sơn cười ha ha: “Chỉ là thuốc tẩy giun mà còn có nhiều loại, loại đắt uống ngon hơn. Chúng ta thường nói thuốc đắng, đó là vì chúng ta không có tiền nên người ta mới giới thiệu thuốc rẻ nhất cho chúng ta dù công dụng cũng không kém, trám xá là muốn tốt cho chúng ta, vì không có tiền nên ngay cả thuốc đắt trám xá cũng không giới thiệu.”
Từ Hồng Vĩ yên lặng nghe Từ Sơn lảm nhảm.
Từ Sơn tiếp tục: “Anh thấy gạo và bột mì nhà chúng ta có ngon không? Có hoàn toàn khác với gạo và bột mì ở trạm lương thực?”
Nhắc tới điều này, Từ Hồng Vĩ đã phát hiện ra rồi.
Chất lượng bột, gạo, dầu nhà ông đều rất tốt, ông chưa thấy qua đồ tốt như vậy.
Từ Sơn: “Đây là một cửa sau ở trong huyện, người bình thường không mua được, là do dì Du giới thiệu cho Từ Toa, bảo là bí mật cung cấp cho một ít, ha ha, anh hiểu mà.”
Từ Hồng Vĩ ... hiểu rồi.
Ông trầm mặc, thật ra ông nên hiểu cho dù lúc nào đều sẽ có người qua ngày tốt, có người chỉ bình bình, đây là không cùng giai cấp.
Từ Sơn: “Cho nên anh rể à, anh cũng đừng nên quá thành thật, anh coi người ta làm lãnh đạo còn có kênh riêng biệt vụng trộm cung cấp bột ngon gạo tốt. Anh xem anh đi, cuộc sống khổ ngay cả chút kiến thức cũng không có, nhìn cái gì cũng kinh ngạc, giật mình... ôi chao.”
Từ Sơn bị Từ Hồng Vĩ gõ đầu.
Từ Hồng Vĩ: “Không biết nói chuyện thì đừng nói.”
Từ Hồng Vĩ nghiêm túc: “Chỗ tụi anh không giống ở đây, em đừng có cả ngày chỉ toàn nghĩ đến có hay không có.”
Từ Sơn: “Vâng.”
Từ Hồng Vĩ: “Làm người không nên quá thành thật cũng không nên quá xảo trá, cũng không được vi phạm quy định.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận