Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 536. Thôn lập nhà xưởng 5

Chương 536. Thôn lập nhà xưởng 5
Chương 536: Thôn lập nhà xưởng 5
Cô thích nghi rất tốt, nhưng hẳn là vì có hiểu biết nên cô vẫn quen thuộc với xã hội hiện đại hơn, vì vậy phân biệt rất rõ ràng, không để mình có sự tách rời. Cô trái ngược với Giang Phong. Giang Phong là tiếp thu những kiến thức mới về thành phố Giang Hải, còn đối với Từ Toa thì đó chỉ là cuộc sống bình thường. Nhận thức khác nhau nên Từ Toa thường không khôn khéo được như Giang Phong.
“Ý kiến của anh là nếu khoản thu nhập thêm từ xưởng máy móc không còn nữa, chi bằng hãy thành lập một xí nghiệp thôn.”
Từ Toa bật dậy, nói: “Ý anh là sao?”
Giang Phong: “Thành lập xí nghiệp thôn, như vậy mới cách giải quyết triệt để cho các khó khăn của thôn.”
Từ Toa: “Anh mau nói cho em nghe đi.”
Cô vò đầu: “Thật ra trước đây em cũng có nghĩ đến vấn đề này, nhưng thực sự nghĩ không ra thôn Thượng Tiền Tiến có thể làm xí nghiệp gì. Ý anh là xưởng gia dụng? Em thấy gỗ không bằng, mà chặt phá quá mức cũng không phải chuyện tốt. Nếu là xưởng may? Em có thể nhập được vải, nhưng nguồn gốc không rõ ràng! Nếu là...”
Giang Phong cắt ngang lời cô: “Nếu là xưởng đồ hộp thì sao?”
Từ Toa: “Xưởng đồ hộp?”
Giang Phong: “Anh nghĩ chắc em biết trên núi có rất nhiều cây quả rừng.”
Cái này thì Từ Toa biết, năm đầu tiên cô đến đã biết rồi, Giang Phong còn từng tặng cô quả đào mật nữa mà. Có điều tuy cây quả rừng nhiều, nhưng không hẳn ngon lắm, đa phần rất chua. Nhưng Từ Toa vẫn yên lặng lắng nghe Giang Phong phân tích.
Giang Phong nói: “Cây quả rừng ở trên núi thì nhiều, mà lại không có ai chăm sóc chúng, nhưng chúng vẫn lớn rất tốt. Điều này chứng tỏ đất đai của chúng ta rất thích hợp cho sự phát triển của cây quả. Còn về vị chua, anh nghĩ không cần bận tâm đâu, đã là đồ hộp thì vốn dĩ phải thêm đường, chua một chút cũng không thành vấn đề. Ngoài những điều này ra thì kỹ thuật của xưởng đồ hộp không tính là phức tạp. Nếu đã không cần mua máy móc cỡ lớn, thời kỳ đầu xây xưởng, chúng ta có thể làm thủ công, giá thành sẽ giảm xuống.”
Từ Toa càng nghe càng thấy có lý, cô gật đầu nói: “Có lẽ là vậy, nhưng nếu đã là xưởng do thôn xây thì nhất định phải được đại đội đồng ý, anh nghĩ đại đội trưởng có nỡ bỏ ra nhiều tiền để làm cái này không? Với lại em thấy nếu xây xưởng thật thì phải đào sạch đại đội rồi còn gì.”
Giang Phong nghiêm túc: “Trên đời này không có gì là hoàn hảo, nếu muốn có được quả ngọt thì phải đầu tư. Đường đi nước bước đã bày sẵn ra đó, muốn đi hay không chắc chắn phải xem ý đại đội trưởng. Từ xưa đến nay, kinh doanh đều là vậy, có lời có lỗ, để xem ông ta nghĩ thế nào.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu Từ Toa, nói: “Anh biết em là người tốt, nhưng không phải chuyện gì cũng ôm vào người. Em có thể nêu ý kiến, nhưng cũng phải để người khác làm nữa.”
Từ Toa nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”
Giang Phong cười nói: “Em cứ trình bày rõ tình hình và lợi hại rồi xem ý kiến của đại đội trưởng và mọi người. Có điều em phải để họ biết là em không thể làm được gì trong chuyện xưởng máy móc. Hơn nữa, em cũng không thể làm thế nữa.”
Từ Toa gật đầu, Giang Phong nói đúng, thật ra dù cô rớt đại học, cô cũng sẽ không ở mãi cái thôn nhỏ này được nhỉ? Khi cải cách mở cửa, cô vẫn muốn đến những thành phố lớn để làm “người hiện đại” hơn, ai mà không thích cuộc sống tiện nghi, nhanh chóng chứ?
Cũng giống như trước khi xuyên không, rất nhiều người muốn hướng đến cuộc sống của Lý Tử Thất, nhưng nếu để bọn họ sống như vậy, bọn họ có bằng lòng không? Sẽ không, trải nghiệm thì được, còn sống mãi như thế thì không. Bởi vì đã quen với sự tiện nghi của thành phố, non xanh nước biếc, không khí trong lành tất nhiên là tốt, nhưng đủ thứ bất tiện thì lại không thoải mái. Vậy nên Từ Toa cũng không nghĩ mình nhất định sẽ cứ sống mãi ở đây.
Nếu cô đi thật rồi, câu chuyện vải vóc sẽ không thể xử lý được. Với lại, hai năm sau, công việc này nhìn chung đã không còn phù hợp nữa. Có lẽ người ngoài sẽ cảm thấy công việc này rất tốt, nhưng khăn lau nhỏ nhất mà xưởng máy móc yêu cầu là 40x30mm, nhưng bọn họ đã cung cấp loại vải gì mà chỉ cỡ bằng ngón tay. Đúng là kiếm được một đồng tiền từ việc này cũng không dễ dàng gì.
Hơn nữa, bởi vì thiếu hụt vải, một cái làm được thực ra chỉ có 6, 7 li. Bây giờ bọn họ có Từ Toa, sau này thì không. Vì vậy, bước ngoặt nhỏ này đã giảm bớt rất nhiều vấn đề cho Từ Toa. Suy cho cùng, đây là việc xấu với người khác, nhưng lại là một việc khá tốt với Từ Toa.
“Sao anh lại giỏi thế này?” Từ Toa vân vê khuôn mặt của Giang Phong.
Giang Phong: “Anh chỉ đưa ra ý kiến thôi, còn làm thật mới khó.”
Anh nói: “Bây giờ là mùa thu, nếu xưởng đồ hộp được xây dựng nhanh chóng thì vẫn có thể dùng được một lứa quả rừng, nhưng nếu xây thật thì cần phải trồng cây quả, tất nhiên không thể chỉ trông chờ vào mỗi quả rừng được, có thể từ từ đầu tư một vườn cây riêng.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Cô muốn dậy viết một bản kế hoạch ngay bây giờ.
“Ngày mai em sẽ đi tìm gặp đại đội trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận