Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 679. Triển lãm thương mại 8

Chương 679. Triển lãm thương mại 8
Chương 679: Triển lãm thương mại 8
Cuối cùng Từ Toa cũng tìm được một người nghe hiểu được tiếng trung, tất nhiên cô muốn phát huy tài ăn nói của mình. Quả nhiên, cái người khi nãy vừa mới nghênh ngang kiêu ngạo đã bị cô nói đến nỗi ánh mắt đờ ra. Cảm giác cô nói hình như cũng có lý!
“Chúng tôi cũng chưa thấy ai bán đắt thế.”
Từ Toa: “Tại sao lại không thể? Một số sản phẩm nhập khẩu từ nước ngoài lẽ nào không đắt? Các ông còn chưa được trả về mà mua hàng ở chỗ tôi cũng được tính là nhập khẩu rồi.”
Doanh nhân Hongkong: “...” cô giảo biện giỏi lắm.
Từ Toa: “Thật sự rất hợp lý.”
“Vậy, vậy cô tính cho tôi đi!”
Người này đã bị thuyết phục: “Ngoại trừ áo len, tôi cũng sẽ lấy 3000 chiếc khăn quàng cổ màu trắng, cùng kiểu với Hứa Văn Cường, biết không...”
Từ Toa cười mỉm: “Được. Tiểu Lữ, hãy làm giấy tờ cho người này nhé.”
Tiểu Lữ đã về và tham gia vào công việc bận rộn.
Trần Thịnh lặng lẽ đến trước mặt Từ Toa, nói: “Ông ta phiền quá, chúng ta mặc kệ ông ta cũng được.”
Từ Toa: “Chính vì thấy ông ta phiền nên mới muốn kiếm tiền của ông ta. Sao chúng ta lại bỏ qua tiền chứ? Tuy xuất khẩu đi nước ngoài rất tốt, nhưng Hongkong gần với chúng ta cũng là lợi thế. Chúng ta cũng có thể bỏ qua cho một khách hàng như vậy.”
“Ừ đúng.”
Trần Thịnh nhìn lại người vênh váo khi nãy, đột nhiên cảm thấy ông ta không còn chướng mắt nữa.
“Tiếp tục.”
Hợp đồng được bàn rất thuận lợi, khiến những người vây xem bất ngờ.
“Biết ăn nói quá.”
“Mọi người thấy cô ấy ăn nói giỏi?” Vị lãnh đạo này đã lập tức tổng kết vài điểm, ông ta có ý sâu xa: “Mọi người không nhận ra cô ấy rất giỏi nắm bắt trọng điểm sao?”
“Hongkong vốn dĩ không sản xuất lông cừu và len cashmere, chỉ dựa vào sản lượng riêng hoàn toàn không có đâu. Vì vậy cái giá đưa ra hợp lý thì doanh nhân nước ngoài sẽ không đi mất.” Lập tức có người phản ứng.
“Cô ấy cũng nắm bắt được tâm lý khách hàng, chính là lấy hàng ở đây sẽ kiếm được tiền. Tuy cô ấy ra giá cao và thừa nhận ở ngoài giá rẻ hơn, nhưng đã nhấn mạnh trọng tâm về mặt chất lượng và nhiều lần nhắc đến chất lượng.”
“Cũng rất giỏi nhìn người. Tôi thật sự không nhìn ra doanh nhân Hongkong này là tay buôn lậu đâu.”
Những người này thống nhất ở nhà khách do bọn họ sắp xếp, nói năng rất ra vẻ có tiền, bọn họ không ngờ người này không phải ông chủ mà là tên buôn lậu.
“Bây giờ tôi tin không có ai tùy tiện mà có thể thành công rồi. Ban đầu nhìn cô ấy, tôi còn tưởng cô ấy là một bình hoa...”
“Phụt!”
“Dù là bình hoa thì người ta cũng là sếp, cô ấy rất giỏi giang.” Là người địa phương, một trong số đó nói thầm: “Từ Toa rất giỏi, nhưng Giang Phong cũng giỏi, dám tin không? Anh ấy học tiếng anh chưa đến nửa năm nữa.”
“Dã man!”
“Thật không?”
“Sao không? Mười mấy tuổi đã học đại học, anh nghĩ đầu óc người ta là bao cỏ à?”
“Mẹ ơi!”
Lãnh đạo không nhìn được nữa: “Các anh có thể tập trung vào chuyện chính cho tôi được không?”
“Dạ.”
“Nhưng cũng không dễ để bắt chước cô ấy.”
“Tiểu Lâm, cậu đi sắp xếp đi, nhất định trưa nay tôi phải gặp hai vợ chồng nhà đấy để học hỏi kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có ích.”
“Dạ!”
Làm lãnh đạo cũng rất khó khăn.
Ông ta nói: “Nhìn gian hàng của bọn họ, tôi thấy có phần tự tin rồi. Tôi cảm thấy, chúng ta đã không chọn đúng cách, chỉ cần cách đúng, chúng ta nhất định có thể cứu sống triển lãm này, mở ra quy mô tuyệt đối sẽ không uổng công vô ích.”

Nói thật, đây là lần đầu tiên Từ Toa gặp nhà lãnh đạo lớn, người phụ trách bộ công thương nói ra nghe rất xịn.
Nói chung là quý ông lớn tuổi này cũng không uy nghiêm lắm, ngược lại lộ ra mấy phần hiền lành đôn hậu, chẳng những khiến cho Từ Toa không căng thẳng mà còn có thể giúp cô nói chuyện đĩnh đạc hơn. Vợ chồng họ cũng không có kinh nghiệm gì, cô vốn chưa từng trải qua loại chuyện này.
Nhưng kiến thức cô rộng, suy nghĩ cũng nhiều.
“Tôi cảm thấy chúng ta không thể gộp kỹ thuật lại, ông nói với người ta máy công cụ của chúng tôi làm tốt người ta cũng sẽ không quan tâm. Tuy tôi không muốn nói như vậy nhưng bây giờ vẫn có một số khác biệt, chúng ta không thể so khuyết điểm của mình với ưu điểm của người ta, như vậy thì cho dù chúng tôi đưa ra thứ tốt nhất, người ta cũng sẽ thấy không tốt.”
Từ Toa dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta so ưu điểm của mình với khuyết điểm của họ.”
Nói đến đây, mấy người ngồi lại đều có tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận