Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 196. Dịu dàng

Chương 196. Dịu dàng
Chương 196: Dịu dàng
Lúc này mọi người đều phóng ánh mắt phẫn nộ về phía lão Vương, nếu không phải anh nhắc đến chuyện kết thân, sao bọn họ lại bị Từ Sơn bắt lấy chuyện này để nói chứ?
Bọn họ dễ dàng lắm sao?
Từ Sơn theo ánh mắt của mọi người nhìn qua: “Lão Vương, anh nói lại điều kiện thằng cháu anh để tôi xem có thích hợp với dì út nhà tôi không.”
Lão Vương: “...”
Trong lòng lão Vương muốn khóc đến nơi rồi, anh ta chỉ muốn một đứa cháu dâu có tiền, cả nhà không cần phải vất vả làm việc nữa.
Anh ta không cần nhà nghèo đâu.
Ai mà không biết thôn Tiền Bán La nhà Cổ Đại Mai vừa hẻo lánh vừa đông người. Có lẽ bởi vì sống trong khe núi, phụ nữ trong nhà đều rất hung hãn, không dễ trêu chọc. Cưới vợ đều nghĩ đến việc tìm một cô vợ nhỏ dịu dàng, ai muốn tìm một mẫu dạ xoa về chứ?
Lão Vương tự nhận không thể thẹn với cháu mình, anh ta nói: “Haha, ba mẹ nó vẫn còn đấy, người làm chú như tôi, sao có thể làm chủ được chuyện này? Tôi chẳng có quyền lợi lớn như thế đâu, nếu để cho ba mẹ tôi biết, nhất định sẽ dùng gậy đánh tôi một trận nhừ tử.”
Chuyện đã quá rõ ràng, nhưng vẫn có một số người không muốn bỏ qua, Từ Sơn: “Thật sao? Tôi không tin!”
Anh ta nói: “Lúc nãy anh đâu có nói như vậy, vừa rồi chính anh còn nhắc đến chuyện hôn sự mà? Sao bây giờ anh lại không thể làm chủ được? Anh nói xem, có phải anh chê nhà mẹ đẻ vợ tôi nghèo?”
Lão Vương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh biết rồi còn hỏi, khoảng cách giàu nghèo quá lớn, làm sao sống qua ngày.”
Từ Sơn bốc lên lửa giận: “Lão Vương, anh đúng là giỏi thật đấy, trông anh mắt to mày rậm thì ra là kẻ muốn ăn cơm mềm. Anh cũng biết khoảng cách giàu nghèo lớn khó sống qua ngày, vậy lúc nãy sao anh còn nhắc đến cháu tôi làm gì? Sao lúc nãy anh không nói điều kiện nhà tôi tốt, nhà anh không xứng? Hóa ra nhà các người không xem tình cảm bọn trẻ, không xem môn đăng hộ đối, chỉ muốn chiếm chỗ tốt nhà tôi. Thật là biết tính toán, đàn ông đàn ang mà làm người như thế, sao không có chút khí khái nào vậy?”
Lão Vương bị Từ Sơn mắng đến mặt đỏ như gấc, anh ta còn lâu mới tin người khác không nghĩ như thế. Ngay cả mấy thằng nhóc choai choai trong thôn này thỉnh thoảng chụm lại tám chuyện, ai không muốn tìm người có điều kiện tốt một chút để bản thân được nhẹ nhàng thoải mái.
Người làm chú như anh ta dù sao vẫn phải nghĩ cho cháu mình.
Tìm cô vợ biết kiếm tiền, không những nhà mình sống tốt mà cả nhà cũng được tốt. Nhà anh ta còn chưa ở riêng, đến lúc đó chẳng phải tiền lương sẽ nộp vào quỹ chung ư? Anh ta nghĩ hay tới vậy, nhưng không ngờ tới nhà họ Từ lại ra chiêu không theo lẽ thường.
Từ Sơn càng nắm chặt không buông, lời này biết nói sao nhỉ, mặc dù nhà bọn họ có ý định chiếm hời, nhưng nếu bị nói ra, vẫn thấy lúng túng…
“Nhà chúng tôi không có tâm tư này, chỉ là thuận miệng, chỉ thuận miệng nói...”
Từ Sơn nhướng mày: “Thuận miệng? Thanh danh của cháu gái tôi chỉ là chuyện thuận miệng thôi ư?”
Đang nói, tiếng chiêng báo nghỉ trưa vang lên, Cổ Đại Mai lập tức chạy qua, cầm theo đòn gánh hỏi: “Chuyện gì thế? Anh ức hiếp chồng tôi hả?”
Một bộ dạng trừng mắt trâu muốn đánh nhau.
Lão Vương lúng túng: “Không phải!”
Dường như anh ta thấy mình chưa đủ thành ý, lớn tiếng đáp: “Không đâu, tôi thật sự không có ý đó.”
Sau đó còn nói thêm: “Tan làm rồi, tôi đi trước đây, tôi thật sự không có ý gì khác...”
Cổ Đại Mai này cũng quá hung dữ.
Lão Vương cảm thấy chỉ dựa vào dáng vẻ đó của Cổ Đại Mai, anh ta không thể để cháu trai rơi vào hang sói được, ánh mắt nhìn qua Cổ Đại Mai, thật đúng là vừa đen vừa xấu, lại còn hung dữ nữa!”
Anh ta kêu rên: “Ôi chao, tôi đau bụng...”
Nói xong lập tức ôm bụng vắt chân lên cổ mà chạy…
Kỹ thuật diễn xuất này không có tâm một chút nào. Mọi người sợ bị túm, vội vàng thu dọn nông cụ, nhanh chân bỏ chạy, Cổ Đại Mai chống nạnh: “Đại Sơn Tử, nếu như mấy thằng cha này soi mói khiến anh thấy khó chịu, anh cứ nói cho em biết, em còn không đối phó được với mấy thằng cha này hay sao?”
Từ Sơn vui sướng: “Vợ, em thật tốt.”
Miệng của anh ta ngọt như mật: “Em là người vợ tốt nhất thôn chúng ta, hiền lành dịu dàng còn biết bảo vệ người đàn ông của mình, hồn nhiên chân thành tốt như vậy.”
Lúc này là giờ tan làm, một đám phụ nữ tốp năm tốp ba trở về. Nghe thấy lời này loạng choạng xém ngã tại chỗ. Chưa thấy qua lời nói có thể tâng bốc đến như vậy, vợ anh dịu dàng nhất, vậy chúng tôi là gì?
Hơn nữa, từ dịu dàng này có liên hệ gì với Cổ Đại Mai à?
Từ Sơn: “Vợ à, em xinh đẹp nhất thôn chúng ta. Chờ sau này anh có tiền riêng, anh sẽ mua tuyết hoa cao cho em.”
[Tuyết hoa cao: một loại kem dưỡng da.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận