Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 620. Họp báo 3

Chương 620. Họp báo 3
Chương 620: Họp báo 3
Tìm trực tiếp học sinh của mình và tìm con dâu của mình báo cáo với cấp trên chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Điểm này Từ Toa vẫn hiểu. Thật ra Đào Ngọc cũng hiểu nhưng chỉ nói vậy thôi.
“Họ không đặt hàng, không cần chuẩn bị thiệp mời đặc biệt đúng không?”
Từ Toa lắc đầu: “Cần chứ, vẫn phải biết trên biết dưới. Người tham dự của chúng ta chắc chắn sẽ đến, bên đó có thể chứa tối đa bao nhiêu người?”
Đào Ngọc: “300.”
Từ Toa: “Vậy là được rồi.”
Đào Ngọc ít khi cảm khái: “Buổi họp báo còn chưa mở thì chị đã thấy rất khẩn trương rồi.”
Từ Toa ngẩng đầu nhìn Đào Ngọc, nói: “Chị cứ thoải mái tinh thần đi, ít nhất cũng sẽ giống như phương thức hiện tại có được đơn hàng, người bên chúng ta thế nào rồi?”
Gần đây bọn họ hay thông báo tuyển nhân viên, tuyển liên tục. Vốn là định sẽ thông báo tuyển một nghìn người, nhưng mấy nhà máy khác cũng đang tuyển nhân viên cho nên đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tuyển đủ nhân viên.
Đào Ngọc: “Tuyển được 500 người rồi, còn thiếu một nửa.”
Từ Toa: “Chuyện này muốn gấp cũng không được, cứ từ từ đi.”
Đào Ngọc gật đầu: “Chị biết rồi.”
Nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đột nhiên nở nụ cười nói: “Mặc kệ buổi họp báo của chúng ta có thành công hay không, giai đoạn đầu làm thật tốt, có người tìm chồng của chị nói là muốn chị lấy giúp một tấm thiệp mời.”
Từ Toa cười tủm tỉm: “Vậy đương nhiên là làm họ hài lòng rồi.”
Thật ra bọn họ đã có chung suy nghĩ từ lâu rồi, chỉ cần không vượt quá giới hạn, bọn họ nhất định sẽ hy vọng có nhiều người hơn, Từ Toa cảm thấy nhiều người thì sẽ càng có lợi cho bọn họ phát triển.
Hiếm khi Đào Ngọc nói mấy câu về chuyện của nhà mình: “Trước đây chị dâu của chị hay bảo chị bỏ cái lớn lấy cái nhỏ, bây giờ thì lại năm lần bảy lượt kêu anh của chị qua hỏi chị có thể lấy một tấm thiệp mời không.”
Nói xong lại cảm thấy nói chuyện nhà mình cũng không tiện, lập tức nói: “Xem chị kìa, nói mấy chuyện này làm gì chứ, chị còn có việc phải làm, chị đi trước đây.”
Từ Toa mỉm cười: “Được.”
Thật ra thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, buổi họp báo của Từ Toa đã chuẩn bị xong rồi.
Lần này tính cả trang phục của ba mùa xuân, hạ, thu sẽ có tám mươi kiểu dáng. Cái này trên thực tế cũng không nhiều lắm, dù sao kéo dài qua nhiều mùa, loại sản phẩm riêng biệt được tách ra cũng không nhiều. Nhưng trong lúc nhất thời, mọi người vẫn chưa được trải nghiệm qua hình thức như vậy.
Hơn nữa tám mươi mẫu, nghe thật khó tin.
Đây vẫn còn là thời điểm khó khăn, một chiếc áo mặc tận ba năm.
Nhưng sự thật đã chứng minh, tuy cuộc sống không giàu sang nhưng nhu cầu chạy theo cái đẹp vẫn không thay đổi.
Buổi họp báo diễn ra vào lúc hai giờ chiều nhưng từ sáng sớm ở đây đã bắt đầu chuẩn bị rồi, cho nên lúc một giờ chiều khi một người lần lượt đến, từ xa đã nhìn thấy sản phẩm mới là trang phục Thủy Mộc của buổi họp báo trên tấm biển quảng cáo to.
Hai người đón khách đứng trước cửa đều mặc sườn xám màu đỏ khiến cho mọi người nhìn đến hai mắt tỏa sáng.
Ban đầu Từ Toa không chịu mặc sườn xám màu đỏ, cảm thấy cứ ngốc ngốc thế nào ấy, nhưng trong mấy bộ trang phục thì bộ này lại được mọi người bỏ phiếu thông qua.
Quả nhiên khoảng cách về thời đại tạo nên gu thẩm mỹ khác nhau.
Mà Từ Toa...... Từ Toa vẫn cảm thấy người dân của thời đại này sẽ hiểu rõ sở thích của thời đại này hơn.
Cho nên khi cô đưa ra một số mẫu mà chính cô còn cảm thấy quê mùa, nhưng lại làm cho hai mắt mọi người tỏa sáng cảm thấy thấy nó rất tốt.
Từ Toa: “......”
Được rồi!
Quả nhiên là thời đại khác nhau!
Lúc này thời tiết ở thành phố Thâm Quyến đã nóng lên, lúc mọi người mặc áo lót lớn quần cộc mang dép lê đến cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa đến thì lại thấy hơi xấu hổ. Bởi vì cái này nhìn rất chuyên nghiệp, biển quảng cáo, poster quảng cáo để tuyên truyền thậm chí còn có treo rất nhiều khinh khí cầu, thoạt nhìn tình cảnh cũng rất hoành tráng.
Lần này ông Trần chạy từ nơi khác qua, buổi sáng mới xuống xe lửa, trông ông phong trần mệt mỏi.
“Chào ông, cho cháu xem qua thiệp mời của ông.”
Ông Trần vội vàng móc thiệp mời trong túi ra, cô gái đón khách mỉm cười xác minh thiệp mời sau đó trả thiệp mời lại cho ông, mỉm cười: “Mời ông vào trong.”
Ông Trần cảm thấy rất nóng, vội vàng bước vào, vừa vào cửa đã ngây người, toàn bộ hội trường được trang trí lộng lẫy, thật sự ông chưa từng nhìn thấy nơi xa hoa như vậy bao giờ. Nơi tốt nhất bọn họ từng nhìn thấy là công ty bách hóa, nhưng công ty bách hóa và ở đây khác nhau một trời một vực.
Toàn bộ bên trong là “sân khấu” hình chữ nhật, cũng không cao lắm, hoa tươi được bày kín một vòng quanh sân khấu, mà càng làm cho người khiếp sợ hơn chính là phía trên sân khấu treo một chùm đèn pha lê rực rỡ, lúc này chùm đèn phát ra ánh sáng nhu hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận