Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 443. Thời gian 8

Chương 443. Thời gian 8
Chương 443: Thời gian 8
“Anh uống rượu không?” Cô quay đầu nhìn về phía Giang Phong, anh lắc đầu.
Người gì đâu? Anh vẫn có thể uống rượu, bây giờ mọi người đều uống rượu, bình thường uống một chút rượu hoa quả cũng xem như không tệ.
Cũng chỉ khi có chuyện gì Giang Phong mới nhấp môi chút mà thôi.
Siêu thị rất lớn, hai người dạo một vòng lớn, Giang Phong tổng kết lại: “Hải sản ở thành phố này vô cùng nhiều.”
Bên khu thủy sản đó có rất nhiều hải sản không bị người lấy đi. Giang Phong không biết đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến việc phải giành mua, đúng vậy, là giành mua!
Nhưng anh cũng xác định chỉ có lương thực thiếu, còn những thứ khác thật sự rất nhiều. Về phần hải sản, ngược lại không bị người lấy đi nhiều cho lắm.
Hơn nữa bọn họ rõ ràng không đi rất xa, nhưng lại nhìn thấy hai kho lạnh trữ hải sản, anh thử phân tích: “Nơi này gần biển.”
Từ Toa: “Ừm.” Nếu đã từng giải thích mình quen thuộc với nơi này, vậy Từ Toa cũng không giấu diếm anh: “Nơi này là hải đảo.”
Giang Phong: “Quả nhiên.”
Hai người dạo một lúc, Giang Phong đột nhiên dừng bước chân, Từ Toa: “Sao thế?”
Giang Phong nghiêm túc đáp: “Qua mười hai giờ rồi.”
Từ Toa: “Ồ!” Cô trừng to mắt đầy khó tin.
Giang Phong: “Qua mười hai giờ rồi, nhưng tiếng chuông vẫn chưa vang lên.”
Bởi vì hôm nay thay đổi khá nhiều, cho nên Giang Phong vẫn luôn để ý đến toàn bộ mọi thứ, bao gồm chuyện cả quanh mình và cả thời gian, quả nhiên thời gian cũng thay đổi.
Từ Toa im lặng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thời gian không bị giới hạn sao?”
Giang Phong: “Anh cũng không biết.”
Thực ra hai người bọn họ đều đang chậm rãi mày mò.
Từ Toa: “Chúng ta đựng đồ trong xe đẩy trước đi, nhưng anh để ý chút.”
Giang Phong: “Được.”
Hai người lại đi dạo, nhưng thời gian cũng không để bọn họ đợi lâu, vào lúc mười hai giờ mười phút, tiếng chuông đúng giờ vang lên.
Từ Toa: “Lệch mười phút...”
Một cơn buồn ngủ ập đến, Từ Toa ngã lên xe đẩy, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến không thể mang xe đẩy ra ngoài, lại nhanh chóng ôm túi nilon vào trong lòng...
Sáng sớm tỉnh lại, Từ Toa nghe được tiếng lạch cạch, cúi đầu nhìn lại phát hiện ra đồ ăn vặt trong ổ chăn của mình. Cô mơ màng ngồi dậy, ngây người một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, cất đồ vào trong tủ, nhưng hôm nay cô có hơi bất an. Cô nóng lòng muốn đến buổi tối, lại cảm nhận thêm một lần nữa, xem tối nay có sự thay đổi gì khác không?
Vì có chuyện trong lòng, nên buổi sáng Từ Toa ở ủy ban đại đội cũng không tập trung. Ngược lại thái độ của Hoàng Diệu Thường đối với Từ Toa cũng tốt hơn không ít vì chuyện chó con và chuyện của anh trai cô ta, cô ta nhiệt tình sáp lại: “Cô sao thế? Sao hôm nay trông mất hồn mất vía thế?”
Từ Toa: “Không sao, tối qua tôi ngủ không ngon, đang đợi tan làm về nhà ngủ.”
Hoàng Diệu Thường: “Tại sao lại ngủ không ngon?”
Từ Toa: “...”
Khóe miệng của cô ơi co rút, cảm thán một cách chân thành: “Cô thật sự không có khả năng phân biệt gì cả, còn vì cái gì được nữa? Chính là ngủ không ngon chứ sao nữa?”
Hoàng Diệu Thường bĩu môi: “Cô cũng lạnh lùng quá rồi, đúng rồi, cô thấy hôm nay tôi đẹp không?”
Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ mới.
Từ Toa liếc mắt: “Đồ cô mới mua?”
Hoàng Diệu Thường đắc ý: “Đúng đó, không tồi chứ hả? Mất tận hai mươi đồng đó. Cô nhìn tay nghề này đi, có phải rất khác không? Đây là hàng mua ở huyện đó.”
Từ Toa: “Ồ!”
Từ Toa lạnh lùng cũng không làm vơi đi suy nghĩ muốn khoe khoang của Hoàng Diệu Thường, cô ta nói: “Tôi nói với cô này, kiểu dáng bộ đồ này của tôi tới từ Thượng Hải đấy nhé thế nào? Không tệ chứ?”
Từ Toa: “Ừ, không tệ!”
Hoàng Diệu Thường: “Cô thật lạnh lùng.”
Từ Toa: “Ha ha.”
Cô phất tay, như đuổi ruồi: “Tôi không có tinh thần, cô tìm người khác khoe đi.”
Nghe được lời này, mấy đồng chí nam trong phòng không nhịn được mà phụt một tiếng.
Hoàng Diệu Thường cực kỳ tức tối: “Sao tôi lại là khoe khoang được? Tôi cần phải khoe sao? Cuộc sống của tôi rất tốt!”
Tầm nhìn của cô ta liếc đến Tiểu Trần, hừ một tiếng, nói: “Tôi muốn mua gì thì mua cái đó, cũng không cần dựa vào người khác.”
Từ Toa không phát hiện ra sự khác thường của Hoàng Diệu Thường, chỉ thuận miệng: “Ờm.”
Hoàng Diệu Thường lập tức cảm thấy không thú vị gì cả, lại hừ một tiếng, giậm chân, kẹp sổ chấm công trong tay, đi ra ngoài.
Cô ta chính là một cô gái nóng nảy như vậy.
Có điều cô ta vừa ra ngoài chưa được bao lâu, lại nhanh chóng vòng về, nói: “Đối tượng của Hồ Hạnh Hoa tới cửa dạm ngõ kìa.”
Từ Toa: “Cái gì?”
Hoàng Diệu Thường cảm thấy hôm nay Từ Toa thật sự không có tinh thần cho lắm. Chuyện lớn như vậy mà cũng quên cho được.
Cô ta nói: “Hôm nay là ngày dạm ngõ của Hồ Hạnh Hoa đó.”
Từ Lập nhỏ giọng: “Bây giờ cô ta tên là Hồ Tử Lăng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận