Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 634. Đào góc tường 8

Chương 634. Đào góc tường 8
Chương 634: Đào góc tường 8
Từ Toa cẩn thận nhớ lại lời nói vừa nảy, cảm thấy mình dường như cũng nói bên kia đã cắt xén lương làm thêm giờ.
Cô cảm thấy nếu như tính toán theo tổng thể thì công xưởng của bọn họ chưa chắc cho ít, nói cho cùng thì giá thành ở đâu, ai cũng không phải là người làm từ thiện, đều muốn kiếm tiền mà. Công xưởng của bọn Từ Toa tính lương làm thêm giờ cũng đã sắp gấp đôi doanh nghiệp nhà nước.
Tuy nói bọn họ cũng thực sự đã tăng ca.
Nhưng mà, doanh nghiệp khác không tăng ca à?
Cũng là tăng ca nhưng bọn họ tăng ca không được tính lương làm làm thêm giờ gì cả. Vì vậy tính đi tính lại xưởng bên Từ Toa vẫn rất phúc hậu.
Từ Toa hoàn toàn không hiểu rõ về xưởng thời trang Hồng Xán Xán nhưng doanh nghiệp tư nhân vừa mới bắt đầu đã trả cao như thế, bọn họ không kiếm tiền hả? Cho dù bọn họ thật sự trả cao như thế Từ Toa cảm thấy cũng không thể xem như vậy, công xưởng của nhà họ cung cấp đủ kiểu phúc lợi đấy.
Đây không được tính là tiền sao?
Từ Toa là chiếu theo tổng thể mà tính toán mới nói ra lời như thế.
Nhưng mà rất rõ ràng là Đào Ngọc và chị cả Vương đều đã hiểu lầm.
“Làm sao thế?”
Lúc Giang Phong đi đến thì trông thấy Từ Toa đang ngơ ngẩn, anh tiến lên trước tựa vào bàn, Từ Toa thuận thế dựa lên người Giang Phong rồi bắt đầu cằn nhằn, cô bùi ngùi:
“Làm ăn ấy à, quả thật không dễ dàng.”
Giang Phong mỉm cười nói: “Đây rõ ràng là chuyện nhỏ nhất.”
Từ Toa ngẩng đầu, nhéo anh một cái: “Anh vẫn không xem trọng nó.”
Giang Phong bình tĩnh: “Nhiều nhất trên thế giới này chính là con người.”
Anh mỉm cười: “Sự phát triển của Thâm Quyến càng tốt thì người ở vùng khác tuôn đến càng nhiều, người càng nhiều thì người lao động càng nhiều vì vậy không cần biết là lúc nào thứ không thiếu nhất chính là người. Có lẽ có người quả thật là tay mơ không quá giỏi nhưng ai chẳng phải là từ tay mơ đi lên? Khoảng hai ba tháng bọn họ lại đủ thời gian thích ứng.”
Từ Toa nghĩ thấy đúng là có đạo lý như vậy.
Bất kể là lúc nào cứ cho là mấy chục năm sau cũng là như thế, chức vụ công việc ít hơn người lao động, luôn có người không dễ dàng kiếm được việc.
“Nếu như chúng ta muốn tìm kiểu nhân tài kỹ thuật vậy chắc chắn rất khó nhưng chúng ta đã phân chia quy trình ra, mỗi một khâu đều không phức tạp. Loại lao động máy móc móc này chỉ cần chúng ta vẫn tiếp tục tuyển người vậy thì thật ra không thiếu người cần đâu.”
Từ Toa gật đầu: “Anh nói đúng.”
Giang Phong là chuyên gia về an ủi người ta, quả thật chỉ trong vài phút anh đã có thể làm yên lòng Từ Toa.
“Nhưng mà Hồng Xán Xán trực tiếp đến cướp người quả thật làm người ta khó chịu.”
Ánh mắt của Giang Phong u ám nói: “Để anh xử lý.”
Từ Toa nắm chặt tay của Giang Phong lắc đầu cười mỉm nói: “Không cần đâu, cho dù hôm nay không có bọn họ thì ngày mai cũng có người khác.”
Giang Phong: “Anh biết đạo lý này nhưng mà không đụng chạm đến chúng thì được, đã đụng chạm mà không đánh trả lại há chẳng phải tỏ ra chúng ra dễ bắt nạt à?”
Tuy rằng Giang Phong trông có vẻ là người dễ tính lại dịu dàng nhưng anh lại là người anh đánh tôi một bạt tai, tôi ngoảnh lại có thể cho anh hai bạt tai. Từ Toa trông hung dữ nhưng thật ra nói cho cùng là bạn nhỏ sinh ra và lớn lên mù quáng trong cờ đỏ, từng tiếp thu giáo dục truyền thống của người Hoa Quốc, vẫn là người coi trọng chân – thiện – mỹ một chút.
[Cờ đỏ: Nguyên gốc – 红旗 – cờ đỏ/hồng kỳ là biểu tượng cách mạng vô sản của Hoa Quốc
[Người Hoa Quốc: Nguyên gốc – 种花家 (người trồng hoa) – đồng âm 中华家 (đều đọc là zhōnghuá jiā). Xuất phát từ câu “此生无悔入华夏,来生愿在种花家” - Kiếp này sinh ra ở Hoa Hạ (tên của Hoa Quốc xưa), kiếp sau nguyện làm người trồng hoa (đồng âm nên hiểu là làm người Hoa Quốc ý).]
Vả lại là người chưa từng bị xã hội ‘đánh đập tàn nhẫn’, cho dù hung dữ hơn nữa thì cũng có giới hạn.
Nhưng Giang Phong không giống, tuổi thơ anh chạy nạn đã từng trải qua rất nhiều, sự dịu dàng của anh chỉ sẽ cho người mà anh quan tâm.
Từ Toa lắc đầu: “Không, chúng ta không cần lãng phí thời gian với mấy người này, có thời gian kia chúng ta có thể làm được càng nhiều việc hơn. Hơn nữa chuyện này cũng đã nhắc nhở chúng ta một điều, đó chính là tầm quan trọng của thương hiệu. Bằng không thì công xưởng của chúng ta có khác biệt gì với những công xưởng khác?”
Cô tiếp tục nói: “Với lại chuyện này cũng làm em hiểu rõ, nếu như chúng ta thật sự thu mua lông dê, vậy thì nên thu mua số lượng lớn.”
Giang Phong nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận