Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 237. Có qua có lại

Chương 237. Có qua có lại
Chương 237: Có qua có lại
Tối qua Giang Phong lần mò đến nửa đêm, đang gục xuống bàn ngủ, đã nghe được có tiếng bước chân vào cửa. Vì thể chất đặc biệt nên anh rất nhạy bén, mọi người vừa vào cửa thì anh đã đĩnh đạc ngồi ở vị trí của mình, không ngờ tới được một giây trước người này vẫn còn đang ngủ.
Thổ Cẩu Tử hèn nhát đi vào cửa, đi theo sau anh ta là hai người vừa quen chưa bao lâu, hơn nữa còn bất chợt trở thành một trong những đồng bọn tốt, Đại Hổ Nhị Hổ.
Giang Phong: “Có việc gì sao?”
Thổ Cẩu Tử cẩn thận gật đầu, lập tức nhìn trái nhìn phải, hạ giọng: “Ở đây không có người sao?”
Bên ngoài Giang Phong tỏ ra bình tĩnh nhưng mà trong lòng đã nhanh chóng nhiễu loạn. Bọn họ cẩn thận tìm đến như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện chuyện anh giả thần giả quỷ? Tuy anh hết sức tin tưởng hành vi của mình, nhưng mà tình huống này cũng khiến Giang Phong cũng có vài phần nghi ngờ.
Chẳng qua trong lòng có nghi ngờ thế nào, anh cũng cố tỏ ra bình tĩnh.
“Ở đây không có người khác, có gì mấy cậu nói thẳng đi.”
Thổ Cẩu Tử bí mật cẩn thận móc trong quần áo ra một thứ, nói: “Anh xem này.”
Giang Phong vừa cúi đầu nhìn đã ngạc nhiên nhướng mày: “Nhân sâm sao?”
Thổ Cẩu Tử nhanh chóng gật đầu, anh ta thấp giọng nói: “Anh xem thử giúp chúng tôi xem, thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Giang Phong chăm chú nhìn một chút, nói: “Tôi đánh giá không chuẩn lắm, nhưng mà nhất định trên hai mươi năm, may mắn thì ba mươi năm.”
Nhóm ba người Thổ Cẩu Tử trơ mắt nhìn Giang Phong, Giang Phong nhìn về phía ba người này, nói: “Cái này phải chia thế nào, nếu như các anh bán cho trạm y tế, thì khoảng được 200. Tôi từng thấy một người đã bán một cái lớn như vậy, được 100.”
Anh đưa tay ra ước chừng, lập tức nói thêm: “Nếu như mấy người cầm lên huyện bán, có thể sẽ được nhiều hơn 20 đồng, nếu như lên thành phố thì có khi lại được nhiều hơn một chút.”
Vừa nghe giá này, trên mặt ba người lộ rõ vẻ vui mừng.
Rốt cuộc Thổ Cẩu Tử vẫn hiểu chuyện hơn hai người Đại Hổ Nhị Hổ cả ngày chỉ quanh quẩn một chỗ một chút, hỏi: “Đến nơi càng lớn, càng quý sao?”
Giang Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như anh may mắn thì có thể bán cho một số người cần dùng gấp, hoặc là một số người già sắp chết của những gia đình điều kiện tốt, còn có thể đắt hơn một chút.”
Thổ Cẩu Tử như hiểu ra, mà Giang Phong lại nhìn nhân sâm, trong lòng vô cùng yêu thích.
Hễ là bác sĩ, làm gì có ai không thích thứ tốt như vậy chứ?
Anh ngẩng đầu, nói thêm: “Các anh cũng có thể không bán, để dành mấy năm, giữ lại cho nhà mình dùng lúc quan trọng.”
Nhưng mà nói đến đây, Thổ Cẩu Tử lại kiên định lắc đầu: “Bán thì nhất định phải bán, cái này cũng không phải của một mình tôi. Ba người chúng tôi cùng phát hiện ra, đặt ở chỗ họ thì tôi lo lắng, để ở chỗ tôi thì họ không yên lòng, chỉ còn cách bán lấy tiền. Cảm ơn anh bác sĩ Tiểu Giang.”
Trong lòng họ vẫn chưa chắc chắn, nhưng mà nghe Giang Phong nói như vậy thì cảm thấy chắc chắn hơn nhiều.
Giang Phong nhìn nhân sâm, ánh mắt lóe lóe: “Mấy anh có thể đến trạm y tế của công xã trên huyện hỏi một câu, nhưng mà nếu mấy người này mua của anh giá thấp hơn hai trăm thì anh đừng bán. Cầm về cho tôi, tôi có bạn học làm ở bệnh viện thành tỉnh, tôi bán cho anh ta, cũng có thể được hai trăm. Đồ này hiếm có, kiếm được nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Đại Hổ Nhị Hổ dùng sức gật đầu, Thổ Cẩu Tử cũng nói: “Đúng là vậy.”
Đợi ba người đi, Giang Phong bắt đầu sờ sờ túi tiền nhỏ của mình, anh không có nhiều đồ lắm, tiền cũng không nhiều, cách 200 đồng rất xa. Giang Phong cúi thấp đầu nhìn chằm chằm 32 đồng tiền của mình một lúc, nhếch miệng nhìn về phía nhà họ Từ.
Không biết nếu Từ Toa không tìm được xe đạp thì có mua không?
Anh bán xe đạp cũng không đủ, thật nghèo.
Người thật nghèo như Giang Phong đang cân nhắc, nếu được thì làm thế nào để kiếm tiền.
Mà lúc này Từ Toa không biết mình đã bị nhắm đến đang ngồi trên xe bò, đã sắp đến công xã.
Chú Ngưu Tam giúp đỡ Từ Toa dời đồ xuống, nói: “Cháu gái à, mấy thứ đồ này của cháu là gì vậy?”
Từ Toa: “Tương muối đó, trước đó không phải cháu đổi rất nhiều nấm từ mấy đứa nhỏ sao? Nhà của cháu làm tương nấm, còn có cả tương ớt. Nếu không... chú nghĩ xem nhà chúng cháu tặng người ta cái gì chứ? Cũng không thể cứ tay không nhận đồ của người ta như vậy được.”
Chú Ngưu Tam gật đầu, chuyện này đúng là nên vậy.
Người trong thôn đều thấy Từ Toa nhận đồ, nhưng không ngờ tới muốn lấy đồ của người ta còn có thể không tặng lại sao?
Chú Ngưu Tam đã lớn tuổi nên trong lòng hiểu rõ, đây là có qua có lại đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận