Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 258. Cách tính mới của Cổ Đại Mai

Chương 258. Cách tính mới của Cổ Đại Mai
Chương 258: Cách tính mới của Cổ Đại Mai
Chẳng qua Từ Sơn là một người da mặt dày: “Cậu mua gì thế?”
Bạn xem, anh ta ồn ào như một bà thím vậy.
Giang Phong: “Không phải tôi mua.”
Anh vô cùng bình tĩnh nói tiếp: “Từ Toa mua, tôi giúp cô ấy mang về.”
Từ Sơn: “…”
Ối ối ối.
Hai người các ngươi không thèm che giấu chút nào sao.
Tôi hỏi anh, vì sao hai người không che giấu.
Anh ta nhìn trời nhìn đất, giả bộ như không để ý, thế nhưng ánh mắt vô cùng hoảng hốt, lại nhìn vợ mình, Cổ Đại Mai còn đang đắm chìm trong sự đắt đỏ của tấm da hổ mà chưa thể nào thoát ra được. Lúc này Từ Sơn thật sự cảm thấy, sở dĩ chính mình không thể nào ăn đến béo được đều là vì duy trì não bộ, bởi vì anh ta thật sự quá khôn khéo và nhạy bén.
“À đúng rồi, lần trước không phải cháu lấy quần áo cũ của cậu ư? Vẫn luôn chưa bù lại cho cậu, lần này vừa hay.” Từ Toa đưa gùi ở chỗ Giang Phong cho Từ Sơn, rất đàng hoàng nói: “Trong này có ba bộ quần áo thích hợp với cậu.”
Từ Sơn: “Cái gì!”
Từ Toa: “Má nó, sao cậu lại hét lên!”
Cô móc lỗ tai mình, cảm thấy sắp điếc đến nơi.
Lúc này Cổ Đại Mai còn đang khiếp sợ trong việc một tấm da hổ còn có thể đổi được nhiều đồ như vậy cũng hét lên: “Cái gì!”
Từ Toa che lỗ tai của mình, cảm giác mình nhận lấy bạo kích, cô nói: “Cậu mợ làm gì thế!”
Cổ Đại Mai: “Cháu, cháu, cháu, cháu chuẩn bị cho cậu cháu nhiều như thế làm gì!”
Cổ Đại Mai đau lòng đến mức muốn co quắp: “Lần trước chẳng phải cháu cho mợ một mảnh vải rồi à?”
Từ Toa: “Nhưng cháu lấy của cậu một bộ quần áo, một cái quần, nói sẽ trả lại cho cậu một bộ, khối vải kia chỉ đủ làm một chiếc quần.”
Mặc dù nói cô mua cho cậu quần có sẵn cũng chẳng có gì, nhưng bên chỗ bà ngoại cô rất chú ý, thứ như quần không tiện để ai khác ngoài mẹ và vợ mua.
Từ Toa: Mọi người thật đúng là quá câu nệ.
Chẳng qua Từ Toa vẫn nhập gia tùy tục.
Cô còn nói thêm: “Chẳng phải lúc cậu hai đi, ba ngoại còn lấy một bộ quần áo của cậu à?”
Từ Sơn đáng thương vốn có bốn bộ quần áo, hai đông, hai hè, thoáng cái đã mất đi hai bộ.
Từ Sơn cảm động đến nước mắt rưng rưng: “Vẫn là cháu ngoại đối xử tốt với cậu, mấy người chỉ biết bắt anh phải chịu đựng? giữa mùa đông chỉ có một manh áo bẩn, chẳng lẽ anh còn có thể không mặc gì?”
Cổ Đại Mai: “Chẳng lẽ không được? Em trai út của em cũng không mặc gì, cởi truồng co lại trong chăn.”
Từ Toa: “…”
Nói thật, mặc dù cuộc sống trôi qua rất tốt, nhưng Từ Toa nhìn bạn bè thân thích sống khổ, cô vẫn muốn để cho bọn họ có việc để làm! Thế nhưng nên làm thế nào đây.
Từ Toa cảm thấy mình nghĩ không ra.
Haiz.
Lúc này cô cảm thấy bản thân thật đúng là không đủ thông minh vượt qua các đồng liêu xuyên không.
Trong số đại quân xuyên không, thành tích của cô là kém cỏi nhất.
Dạy người câu cá đừng nên chỉ cho người con cá, bản thân Từ Toa cũng không phải cá.
Đây đúng là chuyện khiến cho người ta phiền muộn.
“Sao thế?” Giang Phong khẽ huých Từ Toa.
Từ Toa lấy lại tinh thần: “Không sao, tôi chỉ cảm thấy mọi người quá nghèo, rất muốn nghĩ ra cách gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân không có cách nào.”
Giang Phong bật cười: “Từ từ rồi nghĩ.”
Ánh mắt Cổ Đại Mai sáng lên: “Săn bắn, săn bắn kiếm tiền, da hổ thật dễ kiếm tiền.”
Cổ Đại Mai biết 400 tệ là rất nhiều, rất nhiều tiền, nhưng biết thì biết, còn chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ là một con số.
Cô ta thử đếm, đếm không nổi đến 400.
Thế nhưng bây giờ thì khác, giống như biết một quả trứng gà bằng ba phân tiền, lúc này Cổ Đại Mai biết:
Một tấm da hổ + 10 vò rượu xương hổ = Một chiếc xe ba bánh cũ + một chiếc xe đạp mới bảy, tám phần + 500 cân ngô.
400 tệ chưa đến mức làm Cổ Đại Mai điên cuồng, thế nhưng hai chiếc xe, cộng thêm nhiều lương thực như thế sẽ khiến cô ta điên cuồng.
“Cả người con hồ đều là bảo vật.”
Từ Toa sâu xa nói: “Hiện tại săn bắn hổ khả năng phạm pháp.”
Tròng mắt Cổ Đại Mai thiếu chút nữa đã lòi ra: “Cái gì?”
Từ Toa: “Mợ xem, vì sao ông nội mợ không dám gióng trống khua chiêng làm?”
Từ Toa không biết bây giờ có phạm pháp hay không, thế nhưng cô biết, sau năm 90, chắc chắn là phạm pháp, ông chú hàng xóm bên cạnh nhà cô cũng chính vì chuyện đó mà vào tù, hơn nữa thứ mà ông ta bắn chết không phải hổ mà chính là chim nướng lên ăn.
Vừa hay con chim kia lại là động vật được quốc gia bảo vệ.
Cho nên Từ Toa vẫn còn nhớ rõ.
Một con chim đã mang đến chuyện kia, như vậy một con hổ… Từ Toa kiên định: “Chúng ta không nắm chắc cũng đừng kiếm chuyện.”
Trong chớp mắt Cổ Đại Mai cúi đầu.
Từ Toa: “Cho dù bây giờ có thể, mợ có thể đánh thắng được hổ ư?”
Từ Sơn gật đầu: “Đúng đó vợ, không phải bình thường nói em là cọp cái thì em thật sự có thể đánh thắng được hổ đâu.”
Cổ Đại Mai: “Từ Sơn, cái tên khốn này!”
“Ôi chao, ối, đừng đánh anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận