Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 729. Về đến nhà

Chương 729. Về đến nhà
Chương 729: Về đến nhà
Mỗi người đều có khuyết điểm, cho dù là trong quan điểm của người khác, Từ Hồng Vĩ không gì không làm được, cũng là một đồng chí nam không biết dạy con, không biết nuôi con.
Một nhà bốn người trở về, hai bên Từ Toa mỗi bên một bạn nhỏ, hai đứa trẻ đều có hơi buồn ngủ, cái đầu nhỏ gật gù, Từ Toa nhẹ nhàng vỗ con, nói: “Nếu buồn ngủ thì ngủ một lúc trước đi.”
“Không muốn, về nhà ngủ chung với mẹ cơ.”
Từ Toa vừa cười vừa đáp: “Được rồi, ngủ chung với mẹ.”
Cô nói: “Các con ở bên ông ngoại có vui không?”
Bạn nhỏ gật đầu: “Vui ạ, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh mẹ.”
Từ Toa lập tức nở nụ cười, đáp: “Mẹ quan trọng như vậy à.”
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
Giang Phong xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai hạt đậu ngọt ngào này, nói: “Vậy ba thì sao?”
Cũng nhớ ba.
Giang Phong: “Nhớ bao nhiêu?”
“Siêu nhớ.” Bạn nhỏ vô cùng hào hứng, Mộc Mộc nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, nói: “Sau này ba mẹ ra ngoài, cũng dẫn Mộc Mộc và Thủy Thủy đi được không?”
Từ Toa sắp bị con trai đáng yêu làm xỉu mất, cô chọc vào gương mặt nhỏ của cậu bé, nói: “Tất nhiên rồi, sau này nếu ba mẹ ra ngoài du lịch, chắc chắn sẽ dẫn Mộc Mộc và Thủy Thủy đi. Lần này là vì công việc, sau này khi không làm việc, cả nhà chúng ta sẽ ra ngoài.”
“Được.” Bạn nhỏ rất vui vẻ.
Từ Toa nhẹ giọng: “Mẹ ra ngoài nhớ nhất chính là các con đó.”
“Vậy có mang quà về không ạ?”
Từ Toa lại tủi thân: “Hóa ra các con đều là vì quà sao?”
Hai đứa trẻ lập tức lắc đầu: “Không phải, bọn con thật sự nhớ mẹ, nhưng mẹ cũng đã đồng ý sẽ có quà mà.”
Từ Toa gật đầu: “Ừm, có chuẩn bị cho các con rồi.”
“Oa!”
Từ Toa cười: “Hôm nay về tắm rửa rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, các con sẽ có rất nhiều quà.”
“Vâng!” Hai bạn nhỏ lại vui vẻ hẳn lên.
Tiểu Mộc Mộc còn cáo trạng: “Mẹ ơi, em trai khóc nhè.”
Từ Toa: “Sao thế?”
Mộc Mộc: “Bọn con nhớ nhà cũng nhớ mẹ nên khóc…”
Bạn nhỏ rất ít khi rời khỏi ba mẹ, vừa rời nhà, hiển nhiên sẽ vừa sợ vừa khóc.
Từ Toa đau lòng ôm hai bảo bối nhỏ, nói: “Ôi chao, bây giờ các con rời xa thì khóc, đợi lớn lên rồi, chỉ hận không thể mau chóng đá mẹ đi, mọc cánh bay thật cao thôi.”
“Không đâu.”
“Đúng vậy, bọn con sẽ không đâu.”
Từ Toa cười: “Tốt như vậy sao?”
Hai đứa trẻ gật đầu: “Bọn con tốt như vậy đó.”
Từ Toa cười dữ dội, nói: “Mẹ yêu các con nhất.”
Giang Phong nhìn ba mẹ con bọn họ, chân thành cảm thán: “Các em buồn nôn như vậy, thật sự không tự nhận ra sao?”
Từ Toa hừ một tiếng, đáp: “Giang Phong, anh thiếu đạo đức quá, sao nào, anh ghen tị vì bọn em tương thân tương ái sao?”
Giang Phong: “Sao anh lại ghen tị? Không phải anh cũng tương thân tương ái với bọn em sao?”
“Ba cũng tương thân tương ái.”
Mộc Mộc bám đến phía sau Giang Phong, ôm anh.
Giang Phong: “Ngoan chút nào, ba đang lái xe.”
Từ Toa: “Mộc Mộc lại đây, đừng nghịch lúc đang lái xe, đó không phải lúc chơi đâu.”
“Vâng!”
Từ Toa nghiêm túc: “Ai lái xe cũng không thể nghịch được, lái xe an toàn là điều đầu tiên. Nào, ngồi bên cạnh mẹ, đợi về nhà, kêu ba tắm cho Mộc mộc được không?”
Mộc Mộc lập tức nói: “Cũng tắm cho em trai nữa.”
Từ Toa cười khanh khách: “Được, cũng kêu ba con tắm cho Thủy Thủy nữa.”
Giang Phong: “Rất vui được phục vụ hai hoàng tử nhỏ.”
Hai đứa trẻ cười hi hi, nói: “Buổi tối phải nghe kể chuyện, nghe chuyện của hoàng tử bé, ông ngoại không biết kể chuyện.”
Từ Toa: “Vậy ông ngoại kể gì?”
“Vương Nhị Tiểu chăn trâu.”
“Nghe hiểu không?”
“Dạ không hiểu.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười… mẹ cười rồi, tuy rằng bạn nhỏ không hiểu tại sao, nhưng cũng cười theo, trong lúc nhất thời, toàn là tiếng cười đùa vui vẻ…

Đường xá mệt mỏi
Một nhà bốn người Từ Toa ngủ tận đến khi mặt trời lên cao ba sào, thậm chí cảnh vệ viên của Từ Hồng Vĩ đã qua, cũng chỉ có Giang Phong vừa mới dậy, anh tới phòng khách nói chuyện một lúc, lúc này mới trở về, lại nằm xuống cùng ba mẹ con.
Từ Toa mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giang Phong: “Hơn mười giờ, gần mười một giờ.”
Giọng nói của Từ Toa mềm nhũn: “Vừa hay không cần ăn sáng nữa, ăn thẳng cơm trưa luôn.”
Cô lười biếng, duỗi tay: “Nằm thêm một lúc nữa đi.”
Giang Phong đáp được, vừa nằm xuống đã cảm giác được con heo nhỏ Thủy Thủy lăn về bên phía anh, Giang Phong vỗ con trai, quả nhiên thẳng nhỏ ngủ rất yên ổn.
Từ Toa tỉnh rồi không muốn ngủ thêm nữa, nhưng vẫn nằm trong ổ chăn không muốn dậy, cô nói: “Vẫn là về nhà ngủ ngon hơn.”
Giang Phong cười: “Hoặc là nói ổ vàng ổ bạc có thế nào cũng không bằng ổ chó của nhà mình chăng?”
Từ Toa: “Chỗ em mới không phải ổ chó nhé.”
Cô nằm sấp trên gối đầu, nói: “Nơi này là nơi có thể thả lỏng nhất.”
Giang Phong gật đầu, cũng thừa nhận trong khoảng thời gian ở bên nước ngoài này, cô nghỉ ngơi không tốt, chủ yếu là bản thân Từ Toa cũng khác với rất nhiều người. Mà sau khi ra ngoài, lại càng phải cẩn thận dè chừng khắp nơi. Có đôi khi không nhất định cứ phải là cơ thể mệt bao nhiêu, mà là tinh thần căng thẳng mới rất mệt.
“Anh bảo dì nấu tổ yến cho em rồi, lát nữa ăn chút nhé.”
Từ Toa: “Được.”
Cô giống như một con mèo lười, cũng không nhúc nhích, mà nằm như vậy nói chuyện với Giang Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận