Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 257. Không một lời dư thừa

Chương 257. Không một lời dư thừa
Cảm ơn bạn MêM92 đã gửi kim phiếu cho truyện, mình đang tích dần chương để tung nha ^^ Mình gửi tặng mã giảm giá 10% khi mua từ 5 chương truyện trở nên, hạn dùng đến 12/12: 32708298
Chương 257: Không một lời dư thừa
Từ Toa: “Đương nhiên, các chú cũng có thể không đồng ý, cháu sẽ đưa số còn thiếu cho hai chú.”
“Đồng ý!” Hai người gần như chẳng cần suy nghĩ gì đã đồng ý, chẳng qua bọn họ cũng nói thêm: “Nhưng chính cháu mang vò đến để lấy, rượu xương hổ nhà chú đựng trong cái vạc to.”
“Được.”
Hai người gật đầu: “Vậy rượu xương hổ…”
Từ Toa: “Rượu xương hổ này cũng chưa cần mang đến vội, cháu cũng không có vò, cứ như thế uống hết, nhà các chú ghi số, mỗi lần nhà cháu uống xong một vò sẽ đến nhà các chú lấy một vò, đến khi đủ 10 vò thì thôi.”
Hai người không nghĩ đến còn có chuyện như vậy, nhanh chóng gật đầu nói được.
Bọn họ đều là người trung niên, đương nhiên hiểu được việc này tốt cho cả hai bên.
Trong lúc nhất thời hai bên đều vô cùng vui vẻ, anh em nhà họ Cổ không nghĩ đến nhà mình chỉ vì giữ rượu xương hổ bồi bổ, lại còn có thể đổi được tiền, tuy Từ Toa hỏi bọn họ có đồng ý không, nhưng bọn họ chắc chắn đồng ý, trước kia năm tệ đã có thể bán, hiện tại còn được giá hơn.
Mấy người đều cảm thán ông cụ nhìn xa trông rộng, năm đó ông cụ gần như bỏ hết tiền trong nhà để mua rượu trắng, trong hầm ngầm nhà bọn họ cất chứa hai mươi cái vạc lớn, người trong nhà xót tiền, nhưng cũng không thể làm trái ý ông cụ, dù sao ông cụ cũng làm chủ việc nhà.
Ông cụ có cách nghĩ riêng của mình, thứ này đối với thợ săn như bọn họ quá quan trọng, là đồ đại bổ cơ thể.
Nếu không sao lại nói, nhà có người già như có vật báu.
Mặc dù nhà bọn họ nghèo, thế nhưng đoạn đường này thật đúng là có không ít tác dụng.
Mặc dù không lấy được phần tiền chênh lệch, nhưng trong lòng bọn họ thỏa mãn, nhà bọn họ lấy được xe đạp và xe ba bánh có giá trị cao, cho dù thiếu lương thực cũng có thể bán xe.
Anh em nhà họ Cổ: Chúng ta thật đúng là quá may mắn.
Từ Toa: Mình thật đúng là quá may.
Cô dùng thứ không cần thiết đổi được một tấm da hổ, còn có cả rượu xương hổ nữa, thật đúng là món hời.
Từ Toa và anh em nhà họ Cổ: Bánh từ trên trời rơi xuống.
Vợ chồng Từ Sơn và Cổ Đại Mai: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện xảy ra như thế nào vậy?
Mấy người nhanh chóng phân chia, Từ Toa nói thêm: “Cho bên chú thời hạn bảy ngày để đổi ý, nếu sau khi trở về người trong nhà các chú không đồng ý cần cả hai xe này, thì các chú quay lại thôn Thượng Tiền Tiến bên cháu, dù sao chúng ta cũng là thân thích, có thể đổi trả.”
Hai người đều cảm thán Từ Toa làm việc rất có chừng mực, bọn họ nói cảm ơn, cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi, nếu không trời tối mất.
Hai anh em chất lương thực hơn nửa xe bò, một người đánh xe bò, một người ngồi xe ba bánh, rõ ràng không nhỏ tuổi, nhưng lại vui vẻ như trẻ con.
Từ Toa thấy người đi rồi mới nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Lúc này Từ Sơn mới kịp phản ứng: “Ôi, bọn họ mang cả hai xe đi rồi.”
Trong lòng anh ta hâm mộ không thôi.
Từ Toa ôm da hổ cũng rất vui vẻ: “Đây chính là da hổ đấy!”
Cổ Đại Mai: “Đắt như vậy còn có thể là giả sao? Không phải da hổ, sao dám đòi cao như thế?”
Mặc dù đó là nhà mẹ đẻ Cổ Đại Mai, nhưng cô ta cũng cảm thấy thứ này rất đắt.
Đắt đến đau cả răng.
Cổ Đại Mai: “Sờ một lần có phải đưa một tệ không?”
Từ Toa bật cười: “Mợ, đây không phải nhà mẹ đẻ của mợ ư? Sao mợ lại giống như không biết gì thế?”
Từ Sơn ở một bên xem náo nhiệt chê cười Cổ Đại Mai: “Cô ấy đương nhiên chưa được xem, ba cô ấy cũng chỉ cho nhìn thoáng qua rồi cất đi.”
Từ Toa: “Địa vị của mợ ở nhà thật thấp.”
Cổ Đại Mai: “…”
Cô ta không phục: “Anh họ mợ cũng chưa được nhìn thấy, thứ này đặt ở chỗ ông nội mợ, người khác đừng có mà mơ tưởng, thứ quý giá như vậy, làm hỏng thì sao?”
Từ Toa cười ha ha: “Chờ về nhà cháu sẽ đưa cho bà ngoại, vừa hay mùa đông dùng tới, mỗi ngày để mợ nhìn.”
Cổ Đại Mai: “…”
Từ Sơn xoa tay: “Từ Toa, cháu kiếm đâu ra xe đạp thế. Thứ kia… Cũng quá tốt rồi?”
Từ Toa: “Đó là hàng cũ.”
Từ Sơn: “Thật giống như mới vậy.”
Giang Phong đạp xe đi đến, giả bộ gặp nhau.
Ánh mắt Từ Sơn lóe lên, anh ta luôn cảm thấy vừa rồi thấy người này cùng Từ Toa nói chuyện, chẳng qua chờ đến khi bọn họ đến gần lại đi mất.
Anh ta nghi ngờ nhìn Giang Phong, lại nhìn Từ Toa.
Từ Toa hung dữ nói: “Cậu nhìn gì thế!”
Từ Sơn cười đùa tí tửng: “Không có gì, cháu cũng quá hung dữ rồi đấy.”
Anh ta đi lên chào hỏi Giang Phong: “Bác sĩ Tiểu Giang, cậu đến công xã mua đồ à.”
Giang Phong gật đầu: “Đúng.”
Không một chữ dư thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận