Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 105. Sức hút của mì ăn liền 1

Chương 105. Sức hút của mì ăn liền 1
Chương 105: Sức hút của mì ăn liền 1
Từ Toa đứng ở bên phía bờ rào nơi có tiếng chó sủa, cũng không tốn chút công sức nào, đã nghe thấy có chút âm thanh ầm ĩ, chẳng cần phải nói, nhất định đã có chuyện xảy ra rồi! Từ Toa do dự không biết có nên ra ngoài xem hay không, cũng chính vào lúc này, đèn dầu trong phòng của Từ Sơn bọn họ cũng sáng lên.
Từ Toa không nhúc nhích, thấy Từ Sơn đi dép ra ngoài, vừa nhìn thấy Từ Toa, anh ta đã bị dọa cho giật mình: “Con mẹ nó, đang nửa đêm nửa hôm, cháu đứng ở ngoài này làm gì?”
Nếu như không phải anh ta cầm theo chiếc đèn dầu, nhìn thấy có bóng người ở trong sân, chắc sẽ bị dọa cho sợ chết ngất.
Từ Toa đáp: “Cháu nghe thấy có chút động tĩnh, ra ngoài xem xem là có chuyện gì.”
Từ Sơn cũng đang ngủ mơ màng, giống như nghe thấy có động tĩnh gì đó, do dự một lúc mới đứng lên.
Chẳng qua đây lại là hiểu lầm.
Động tĩnh mà Từ Toa nhắc đến là động tĩnh trong thôn, còn động tĩnh mà Từ Sơn nói tới… Là động tĩnh Từ Toa đi ra nhét trứng gà vào trong ổ.
Hai người hiểu thành hai hướng.
Nhưng mà, đôi bên đều mù quáng mà cho rằng, bọn họ đều nghe thấy động tĩnh.
Từ Sơn nghiêm túc nhắc nhở: “Về sau gặp phải mấy chuyện như thế, cháu đừng cứ trực tiếp mà ra ngoài như vậy, nếu như thật sự có kẻ trộm, một cô gái nhỏ như cháu chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi hay sao.”
Anh ta đưa đèn qua trái phải ngó nghiêng một chút, nhỏ tiếng nói: “Hay là có người biết cháu lại có bưu phẩm, nổi lòng tham muốn qua đây trộm đồ?”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Cũng có khả năng là muốn đến trộm gà, gà của nhà chúng ta biết đẻ trứng hơn gà của nhà người khác. Không biết chừng là bị kẻ khác nhắm trúng rồi.”
Từ Toa: “...”
Cậu nói như vậy, chắc là lỗi của cháu rồi?
Từ Toa: “Gà là động vật sống mà, làm sao mà giấu được.”
Từ Sơn: “Vậy thì có thể tráo! Cháu đã nghe qua một câu chuyện xưa chưa? Tên là ly miêu tráo thái tử, bọn họ chính là muốn dùng con miêu nhà họ để đổi lấy thái tử nhà chúng ta.”
Từ Toa: “… Cháu thật sự phục cậu luôn.”
Từ Toa cảm thấy, cậu của cô đúng là biết ăn nói linh tinh.
Từ Toa nói tiếp: “Không phải là bên chỗ nhà chúng ta, cậu nghe đi, là đằng xa kia mà.”
Từ Sơn: “Vậy thì khẳng định là từ nhà chúng ta bên này qua tới bên kia rồi.” Anh ta rất quả quyết: “Chắc chắn là muốn xuống tay với nhà chúng ta, nhưng mà cháu lại dậy tạo ra động tĩnh, tên trộm lại không biết cháu chỉ là một cô gái, cho nên mới bị dọa cho chạy mất. Đúng rồi, nhất định là như vậy.”
Từ Toa hơi nghiêng đầu, hỏi: “Thật… không?”
Từ Sơn: “Chắc chắn rồi.”
Từ Toa: “Cũng có khả năng đó.”
Từ Toa thành công bị cậu của cô dẫn lệch hướng.
Từ Sơn vỗ vai cô dặn dò: “Cậu biết cháu có thể đánh nhau, nhưng nhà chúng ta vẫn nên xem an toàn là trên hết. Sau này đừng ngốc nghếch to gan như thế nữa.”
Từ Toa: “???”
Từ Sơn: “Được rồi. Cháu đi ngủ đi. Cậu không ngủ nữa, cậu ngồi trong sân một lát.”
Lúc này mà đi ngủ, anh ta cũng chẳng thể yên tâm được, tuy nói bình thường anh ta ăn chơi lêu lổng, có thể lười biếng thì tuyệt đối sẽ không làm việc, nhưng mà vào lúc quan trọng thì vẫn có chút tích sự. Anh ta thực sự nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, lại nghĩ đến nhà mình quả thực có không ít đồ tốt.
Trong lòng sợ người khác sinh lòng tham, anh ta cũng không ngủ nữa, bèn ngồi ở trong sân, nói: “Mau vào đi.”
Từ Toa nhìn Từ Sơn một cái, trịnh trọng đưa cái chổi cho anh ta: “Đây, đưa cậu phòng thân, cái này đánh nhau rất hữu dụng đấy.”
Từ Sơn: “…”
Cháu mà không nhắc nhở, cậu cũng quên mất cháu dùng cái này để đánh Trần Nhị.
Từ Sơn ngẩng đầu, nghiêm túc: “Cứ giao cho cậu.”
Từ Toa không biết tại sao cậu của cô lại nghiêm túc thêm mấy phần, cô gãi mái tóc rối tung của mình, về tới phòng lập tức nằm xuống.
Lăn qua lăn lại một lúc, lại có chút hơi đói.
Sáng mai, cô vẫn còn phải dậy làm bữa sáng.
Đây là chuyện tối qua đã bàn bạc xong.
Từ Toa vốn dĩ muốn lôi ra ít bánh, nhưng mà, ai bảo cô lại tìm được mì ăn liền cơ chứ. Từ Toa đột nhiên rất muốn ăn mì ăn liền. Thứ như mì ăn liền này ấy à, nếu như bạn chỉ ăn vài ngày, sẽ cảm thấy vô cùng khó ăn. Nhưng mà lâu ngày không ăn, lại cảm thấy nhớ nó.
Bây giờ Từ Toa thuộc giai đoạn này, nhớ nhung nó.
Lúc không nhìn thấy thì chẳng sao, nhưng mà nhìn thấy rồi, thì lại cảm thấy nhớ.
Nhưng mà cô biết loại đồ như thế này, cũng chỉ có thể tự mình xử lý, nếu không nhiều bao bì như vậy, làm sao mà giải thích hết được.
Chẳng qua may mắn hôm qua có bưu phẩm gửi tới, bưu phẩm mà Từ Hồng Vĩ gửi tới, bọn họ đã sắp xếp xong cả, nhưng mà còn một cái vẫn chưa mở ra. Chủ yếu là bởi vì cái túi đó được bện tết cẩn thận, bên trong lại có nhiều kiểu đồ vật, cho nên buổi tối mọi người cũng chẳng mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận