Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 151. Di chứng do khá lâu không gặp người

Chương 151. Di chứng do khá lâu không gặp người
Chương 151: Di chứng do khá lâu không gặp người
Lúc này việc ngủ riêng cũng có chỗ tốt, có bí mật gì cũng có thể giấu.
Giang Phong: “Được.”
Giang Phong, công cụ người? Giang Phong quả quyết ôm hai thùng cá đặt sau xe đạp, nói: “Đi thôi.”
Khoảng cách cũng gần nên không cần chở Từ Toa nữa.
Thật ra còn có nơi gần hơn, nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều dùng điện thoại di động đặt chuông báo thức, người thật sự dùng đồng hồ báo thức cũng không còn nhiều nên Từ Toa quả quyết lựa chọn trung tâm thương mại cũ nát bên cạnh. Trung tâm thương mại này khai trương vào cuối thập niên tám mươi, chỉ là sau khi huy hoàng mấy mươi năm thì trở nên vắng vẻ.
Trung tâm thương mại này cạnh tranh với các trung tâm thương mại hiện đại, ngày càng trở nên vắng vẻ, cơ bản đã trở thành nơi buôn bán sỉ của tiểu thương.
Bạn muốn mua đồ sang trọng xa xỉ, ở đây không có, nhưng nếu bạn muốn mua đồ rẻ, ở đây có rất nhiều. Nên Từ Toa rất quen nơi này, cô cũng không phải là con nhà giàu, những học trò như cô vẫn sẽ thường đến đây.
Từ Toa thuận lợi tìm được đồng hồ báo thức nhét vào túi của mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Giang Phong đẩy hai cái thùng, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt yêu thích.
Giang Phong chân thành nói: “Nếu như hợp tác xã mua bán của chúng ta cũng có nhiều đồ như vậy thì dân chúng sẽ dọn sạch hết hợp tác xã mua bán.”
Nếu nói vậy thì Từ Toa hoàn toàn không tin, chuyện này là không thể nào.
Bây giờ cũng có không ít hàng mà, cũng đâu thấy hợp tác xã mua bán hết hàng.
Còn có một số đồ tốt, mua không nổi là mua không nổi. Có lẽ là ánh mắt của Từ Toa quá rõ ràng, Giang Phong vậy mà lại hiểu.
Có trời mới biết tại sao tình bạn giữa họ lại đột nhiên tăng nhanh, phải biết trước khi đến đây vẫn rất khách sáo, nhưng mà bây giờ chỉ cần một ánh mắt nhìn là đã biết. Quả nhiên, muốn một mối quan hệ đột nhiên trở nên thân thiết thì phải có chung một bí mật.
Nhưng mà Giang Phong lại như đã cảnh tỉnh Từ Toa.
Cô nói: “Đợi sau này có thể tự do buôn bán rồi, tôi sẽ mang những thứ này ra ngoài bán, không vốn vạn lời! Ha ha.”
Từ Toa nở nụ cười gian trá, cảm thấy mình là người thông minh nhất thế giới.
Giang Phong thấy cô cười như cáo nhỏ trộm được gà, không nhịn được nói: “Sẽ có một ngày như vậy sao?”
Từ Toa hỏi lại: “Sao lại không có? Nói không chừng sẽ có một ngày kỳ thi đại học được mở lại, cũng có thể làm ăn.”
Giang Phong: “Thi đại học sao? Vậy cô sẽ tham gia chứ?”
Từ Sơn vô cùng ngạc nhiên, cô nghiêm túc hỏi: “Tại sao tôi phải chịu tội đó?”
Giang Phong: “???”
Anh nói: “Học tập là một chuyện thú vị.”
Từ Toa lập tức xua tay, nhanh đến nỗi ngón tay chỉ còn lại tàn ảnh, cô nói: “Không không không, tôi không được, tôi học không giỏi.” Ham học hỏi, cô thật sự không hề hiểu chút nào. Thú vị sao? Ha ha, cô còn có càng nhiều chuyện thú vị khác.
Giang Phong nhìn vẻ này của cô, có lòng nói: “Không sao, tôi có thể dạy kèm cho cô.”
Từ Toa: “!!!”
Xin hỏi chúng ta có thù oán gì chứ?
Từ Toa cảm thấy có đôi khi gặp người quá tốt bụng cũng khiến bản thân rất rối rắm, như bây giờ vậy.
Giang Phong chân thành nói: “Tuy tôi đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng mà tôi cảm thấy nếu thật sự có ngày thi đó, vậy tôi cũng sẽ không kém. Tôi giúp cô ôn tập.”
Anh khẽ hất hàm, có vài phần kiêu ngạo.
Từ Toa: “???”
Đưa ra đề nghị như vậy mà anh còn dám kiêu ngạo?
Cảm giác như tình bạn mà họ vừa gây dựng nên đã lung lay sắp đổ vào khoảnh khắc này, gần như sụp đổ.
Bạn hỡi hôm nay đi xa...
Từ Toa hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện này, sau này hẵng nói đi.”
Theo lý thì còn bảy năm nữa. Cô nghĩ sau bảy năm nữa thì sợ là họ không còn là bạn ấy chứ? Có khi sau bảy năm, cô đã hai mươi ba tuổi, Giang Phong sẽ đối mặt được với hiện thực cô là đứa học kém? Hoặc là sau bảy năm thì anh cũng sắp quên mất mình rồi.
Nói chung Từ Toa cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có thể, đã như vậy thì không cần phải rối rắm vấn đề này.
Cô hít một hơi thật sâu, cứng rắn đổi chủ đề câu chuyện, nói: “Những thứ này, sau này hãy nói đi.”
Giang Phong gật đầu, ôn hòa đáp: “Được.”
Nếu như thật sự có một ngày có cơ hội như vậy, anh nhất định sẽ giúp Từ Toa.
Nhất định như vậy.
Từ Toa liếc nhìn Giang Phong, tuy là khoảng ba ngày trước trong lòng cô Giang Phong vẫn là một người thanh niên mỉm cười tâm địa tốt lại khách sáo khiến người ta cảm giác như gió xuân. Nhưng mà chỉ vẻn vẹn ba ngày, từ chuyện Lâm Châu đến chuyện đi vào thành phố Giang Hải, tuy là anh vẫn luôn cười nhưng mà Từ Toa lại có cảm giác khang khác.
Người đó mà, vẫn là một người tốt. Nhưng mà nụ cười của người này thì không chắc là một nụ cười chân thành.
Vậy hẳn có lẽ là di chứng do khá lâu không gặp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận