Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 173. Bạn bè

Chương 173. Bạn bè
Chương 173: Bạn bè
Từ Toa: "Cũng không cần đâu. Ở trong thôn, họ có thể làm gì tôi chứ?"
Nói đến đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Sao anh lại ở đây vậy?"
Giang Phong: "Tôi vừa đi đến đại đội một chuyến, đang định về trạm xá."
Từ Toa chớp chớp lông mi, Giang Phong cười nói: "Không liên quan đến cô, là đại đội trưởng đánh rơi đồ ở chỗ tôi, tôi mang đến thôi." Ngừng một chút anh lại căn dặn: "Tuy là ở trong thôn nhưng mà vẫn phải cẩn thận. Nếu không... chịu thiệt rồi sẽ không bù đắp được cái đã mất."
Từ Toa cảm thấy cũng có lý, chỉ là cô nói: "Tôi sẽ sớm giải quyết được phiền phức này, thật đúng là không sợ bị trộm chỉ sợ trộm nhớ thương."
Mặc dù cô đã nghĩ kỹ muốn dùng cái gì để phòng thân, nhưng mà có người vẫn luôn theo dõi mình thì cũng rất phiền.
Mắt Giang Phong lóe lên một cái, vô cùng nhã nhặn dịu dàng: "Thật ra muốn tạm thời an toàn khiến anh ta không cơ hội theo dõi cô cũng không phải là việc gì khó. Để tôi xử lý là được."
Từ Toa: "???
Cô tò mò nhìn về phía Giang Phong, hỏi: "Anh làm thế nào?"
Cô lập tức nói: "Anh cũng đừng làm bậy, anh sẽ chịu thiệt thòi đó."
Giang Phong: "Tôi chịu thiệt thòi sao?"
Từ Toa nghiêm túc gật đầu nói: "Bây giờ tôi yếu như vậy, anh cũng không thể lập tức đánh thắng tôi, nếu như anh trai của Bạch Liên Hoa mình hổ thân gấu, không phải anh sẽ chịu thiệt thòi sao? Mặc dù tôi rất hy vọng có người giúp đỡ nhưng mà cũng không mong là đồng đội của mình bị thương. Dù sao thì chúng ta cũng có chung bí mật. Tôi còn hy vọng có một ngày có thể tìm được người chia sẻ với mình nữa. Tôi không muốn anh có chuyện đâu. Tên đó cả vợ mình cũng hại chết được, có thể thấy là một kẻ hung ác."
Giang Phong yên lặng một lúc lâu, chậm rãi bật cười, xoa đầu Từ Toa nói: "Cảm ơn cô."
Từ Toa nhanh chóng tránh khỏi tay anh ta nói: "Anh đừng xoa đầu tôi, cứ như tôi là con nít vậy. Hơn nữa đang yên đang lành, cảm ơn gì chứ?"
Giang Phong: "Cảm ơn cô xem tôi là đồng bọn, xem tôi là bạn."
Giang Phong không có bạn bè gì cả, người trong thôn đầu tiên là ái ngại anh xui xẻo, thứ hai là hầu như khi đi học thì anh học quá giỏi, thường học nhảy lớp, hầu như các bạn học đều không cùng lứa tuổi, tất nhiên là không chơi thân với ai.
Trong mắt mọi người anh chỉ là một đứa trẻ con, ai lại trở thành bạn với một đứa trẻ chứ?
Sau đó nữa thì anh lên núi ở nên rất ít gặp người.
Giang Phong: "Tôi chưa từng có bạn."
Từ Toa thông cảm nhìn anh: "Vậy anh thật đáng thương đó."
Rõ ràng là một câu nói đau lòng nhưng lại không khiến người khác cảm giác khó chịu. Giang Phong mỉm cười: "Thật ra cũng tốt, bạn bè cần chất lượng không cần số lượng, cô xem, cô là bạn tốt của tôi."
Nhắc đến "bạn tốt", anh liếc mắt nhìn Từ Toa, thấy cô không phản bác thì nhếch khóe miệng: "Được rồi, quay về đi, tôi chắc chắn trong thời gian ngắn kẻ này sẽ không có khả năng đến gây sự với cô. Nhưng mà Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa này thì vẫn phải cẩn thận."
Từ Toa gật đầu: "Được, nhưng mà anh định làm gì?"
Giang Phong rất vô tội nói: "Tôi có thể làm gì chứ, một thư sinh trói gà không chặt như tôi thì làm không được gì. Tôi ở nhà nguyền rủa anh ta."
Từ Toa: "..."
Tôi tin anh mới là lạ.
"Tôi sẽ gây chút phiền phức cho Bạch Liên Hoa và Hồ Hạnh Hoa, ha ha."
Giang Phong: "Hay là, cô nói thế này..."
Từ Toa và Giang Phong trao đổi xong thì từ từ rời đi.
Mà Giang Phong vẫn không đi, anh đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của Từ Toa, lẩm bẩm: "Muốn khiến một người không xuất hiện, có gì khó chứ?"
Ánh mắt anh lóe lên, bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Đánh gãy chân anh ta là được."
Từ Toa đến nơi làm việc rất muộn, đã qua hơn nửa buổi sáng rồi, vừa vào cửa đã thấy sắc mặt của đại đội trưởng không tốt lắm.
Tuy đã xin đến trễ nhưng mà Từ Toa cũng quá trễ rồi. Bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn trưa.
Từ Toa suy nghĩ một chút, chủ động nói: "Đại đội trưởng, cháu có việc muốn nói với chú."
Đại đội trưởng: "Cháu đến phòng làm việc của chú đi."
Lại nghĩ lại, thấy một ông già như mình và một cô gái trẻ đến phòng làm việc cũng không ổn, lại gọi: "Kế toán Vương, cậu cũng vào đi."
Từ Toa chớp chớp mắt nói: "Cháu muốn nói chuyện bí mật đó."
Đại đội trưởng: "Không có chuyện gì không thể nói với người khác, không sao."
Tiểu Trần và Từ Lập liếc nhìn nhau, đều muốn được đi nghe trộm, nhưng mà có Phương Kiến Quốc ở đây nên bọn họ cũng không dám.
Thật ra thì dù không có Phương Kiến Quốc thì bọn họ cũng không dám đâu.
Nhưng mà chắc chắn không thể nói vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận