Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 630. Đào góc tường 4

Chương 630. Đào góc tường 4
Chương 630: Đào góc tường 4
Giang Phong: “Đầu tiên, rủi ro của hàng hóa ứ đọng cực kỳ lớn, công ty chúng ta mở rộng nhanh chóng hoàn toàn là bởi vì hàng đi liên tục. Thứ hai, giá thành của lông dê lông cừu cao thì giá vốn của chúng ta cũng sẽ tăng cao. Hơn nữa Nội Mông cách Thâm Quyến của chúng ta rất xa, chi phí vận chuyển sẽ tăng thêm nhiều. Giá thành quá cao chúng ta sẽ không dễ bán đâu.”
Tuy rằng không học kinh tế nhưng bởi vì làm ăn nên mấy năm nay Giang Phong cũng đã xem rất nhiều sách về lĩnh vực kinh tế.
Vì vậy trong khoảng thời gian cực ngắn anh nhanh chóng chỉ ra được hai vấn đề quan trọng cốt yếu nhất.
Từ Toa: “Bây giờ không phải chúng ta để đặt hàng trước rồi sao? Có thể xây dựng một kho hàng ở nơi đó không? Trực tiếp gửi hàng từ Nội Mông?”
Giang Phong lắc đầu: “Không thể.”
Từ Toa vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Giang Phong, Giang Phong nói: “Điều này cần có người vô cùng đáng tin đã từng ở lại đó, mà chúng ta không có ứng viên phù hợp. Đây là điều thứ nhất còn điều thứ hai người làm ăn đều tinh ranh, chuyện chúng ta chuyển hàng đi từ Nội Mông là không giấu được, vậy thì vì sao bọn họ phải để nhà buôn trung gian của chúng ta kiếm được khoản lời chênh lệch? Hà tất gì không đi thu mua trực tiếp? Chúng ta có thể ký hợp đồng năm đầu tiên nhưng năm thứ hai thì sao? Cho dù chúng ta có giao kèo ký kết thêm mấy năm vậy không có ai lén bán à? Chúng ta đã mua số lượng lớn thì chắc chắn phải ép giá họ, chỉ cần bọn họ nâng cao giá thì vẫn có người có thể mua được. Tuy chi phí thu mua cao hơn chúng ta nhưng nếu như khoảng cách tương đối gần với Nội Mông vậy thì giá thành của người ta chưa chắc cao hơn chúng ta. Bởi vì chúng ta ở quá xa.”
Từ Toa: “Ôi! Phiền thật đó!”
Cái này cũng không được cái kia cũng không được, trong khoảnh khắc Từ Toa cảm thấy rất buồn bực.
Giang Phong xoa đầu Từ Toa nói: “Chúng ta vẫn phải suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.”
Từ Toa: “Vậy chúng ta không bán len sợi được mà làm thành quần áo thì sao?”
Giang Phong: “Không thể thuê nhân công làm đồ len, không phù hợp với giá thành nếu như dùng máy móc thì chúng ta không có.”
Anh bổ sung: “Cho dù thành phố Giang Hải có cũng không thể lấy ra được.”
Từ Toa: “…”
Cái loại cảm giác thế nào cũng chẳng có cách này thật sự quá khó chịu.
Từ Toa cảm khái: “Em đúng là một người ngang ngược không nói lý.”
Giang Phong dịu dàng: “Anh cảm thấy em như thế này rất tốt, có vấn đề gì thì đưa ra ý kiến giải quyết liên tục, không cần biết có thành công hay không thì cũng đang cố gắng, như thế này rất tốt.”
Từ Toa bĩu môi: “Nhưng mà ý kiến của em đều bị bác bỏ rồi.”
Giang Phong cười: “Em ấy à đột nhiên nghiêm túc giữa chừng, ban đầu em cũng không nghĩ đến nhiều thế đúng chứ? Ai có thể nghĩ đến lúc vừa mới bắt đầu em chỉ là muốn làm khăn quàng cổ màu trắng phong cách của Hứa Văn Cường. Thế mà chớp mắt đã ước gì có thể lũng đoạn thị trường.”
[Hứa Văn Cường: Nhân vật trong phim Bến Thượng Hải.]
Chính Từ Toa cũng ngẩn ra, đúng vậy, ai mà ngờ được chuyện này bắt đầu chỉ là bởi vì cô muốn làm khăn quàng cổ trắng đây.
Từ Toa cũng cười mình: “Em chính là người tư duy phân kỳ nhưng mà len sợi chắc chắn có thể thịnh hành.”
Từ Toa rất chắc chắn điểm này.
Mấy chục năm sau cũng có người mặc đồ len mà, còn chẳng phải lông cừu, vải len cashmere đều có cả sao?
[Vải len cashmere: Loại vải cao cấp được làm bằng lớp lông mịn, mềm hoặc dưới lớp lông trên con dê. Lông dê ở dãy núi Himalaya sẽ cho những sợi len cashmere tốt nhất.]
Hơn nữa cô cũng nghe bà cô và mấy cụ hàng xóm ở trong hẻm cùng nhau ngồi hồi tưởng về những ngày gian khổ đã qua và cuộc sống hạnh phúc bây giờ. Nhắc đến thời đại những năm 80, 90 thì họ nói nhà nào nhà nấy đều muốn đan áo len, thành phố hay nông thôn cũng có thói quen này. Bọn họ không mua đồ đan sẵn mà đều tự mình mua sợi len rồi đan lấy.
Sợi len đủ kiểu sắc màu, từng cuộn len nhỏ thừa lại, giữ thì không dùng, lại cũng không nỡ vứt đi, nghĩ đi nghĩ lại cũng rất thú vị.
Vì vậy Từ Toa nghĩ ít nhất cái ngành nghề này vẫn có thể phát triển mạnh mẽ trong vài năm.
“Anh không biết vì sao em vội vàng phát triển con đường mới nhưng anh cảm thấy cái ngành nghề chúng ta đang làm bây giờ này vẫn phát triển rất mạnh. Đã như thế thì chúng ta không cần thiết vội vàng xông về phía trước, tại sao không làm đâu chắc đấy?”
Từ Toa biết mình có hơi vội cũng biết lời Giang Phong nói thật sự đều có lý.
Cô buồn bả nằm bò lên ghế, lúc này Giang Phong đã lau khô tóc cho Từ Toa, anh nói:
“Đi thôi, em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, qua nằm nghỉ đi anh xoa bóp cho em một lát.”
Từ Toa lập tức vui vẻ hẳn lên, Giang Phong tương đối thông thạo thân thể con người, ấn huyệt cũng rất chuẩn, xoa bóp vừa thoải mái vừa đỡ mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận