Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 583. Lên thăm 1

Chương 583. Lên thăm 1
Chương 583: Lên thăm 1
Từ Toa: “Đây là trợ lý Lý Lan của cháu.”
Lý Lan: “Chào mọi người.”
Đôi bên chào hỏi nhau, rồi Lý Lan chuyên tâm lái xe.
Đám người Từ Sơn khi nào từng được đi xe như vậy, vừa lên xe, đã không nhịn được mà sờ trái mò phải.
Cổ Đại Mai ở một bên tiếp tục ngây người, mà Nữu Tể, ồ không, Từ Đường cũng giống y như ba cô bé, tò mò sờ chiếc xe. Cô bé cũng chưa bao giờ từng ngồi xe, cô bé biết đạp xe đạp, ở trong thôn, cô bé biết đạp xe đạp đã trở thành đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều người. Nhưng bây giờ, cô bé lại đang ngồi lên chiếc xe hơi nhỏ.
Nữu Tể nhỏ giọng: “Cái xe này thật tốt.”
Nhắc đến xe, Từ Sơn không nhịn được mà hỏi: “Toa Toa, cháu lấy chiếc xe này ở đâu vậy?”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Cậu, coi cậu nói kìa, đương nhiên là cháu mua rồi, bằng không cháu còn có thể lấy từ đâu ra được nữa?”
Từ Sơn: “Mẹ kiếp.” Anh ta ngạc nhiên nhìn Từ Toa.
Cho nên, Toa Toa có thể mua được xe con sao?
“Cái này, cái này… cái này rất đắt phải không?”
Từ Toa cười: “Cũng được, không đắt đâu, nhưng loại chuyện mua xe này, đắt cũng đáng, chúng cháu dùng cũng tiện hơn, không có xe thật sự không tiện.”
Thực ra, chiếc xe này Từ Toa không tốn tiền.
Đương nhiên, cũng không phải cái xe này được lấy ra từ thành phố Giang hải, cô có điên mới to gan như vậy.
Đừng thấy cô làm ăn phát đạt, quần áo đã qua sử dụng và một vài vỏ chăn, áo gối, rèm cửa đều mang ra ngoài. Nhưng một câu không dễ nghe, những thứ này đều không đáng kể, đều là những vật phẩm cần thiết trong cuộc sống. Bạn sẽ vì thấy ai mặc một quần áo vô cùng thời thượng, mà nghĩ xem bộ quần áo này có lai lịch khó lường gì? Người bán quần áo có vấn đề gì không?
Chắc chắn là không!
Bởi vì bản thân quần áo không phải là loại đồ có thể dẫn đến sự chấn động, lại thêm nơi này gần Cảng thành, cho dù kiểu dáng đặc biệt chút cũng sẽ không có người nào nghĩ nhiều.
Nhưng nếu thật sự xuất hiện một chiếc xe hơi có lai lịch bất minh, vậy nguy hiểm bị chú ý đến sẽ lớn hơn.
Cho nên Từ Toa có điên cũng sẽ không làm như vậy.
Chiếc xe này của cô là hàng đào thải từ ban thương nhân chính phủ, bởi vì chiếc xe này được dùng lâu rồi, lại thường có vấn đề. Ban thương nhân không giống với những đơn vị khác, cần tiếp xúc với người có tiền, thậm chí là với rất nhiều người thương nhân nước ngoài.
Nhưng cho dù là cơ quan, cũng không phải nói đồ không cần thì không cần. Đây đều là tài sản của nước nhà, cho nên bên này tổ chức một cuộc họp, mời mấy doanh nghiệp cá nhân khá nổi tiếng ở Bàng Thành tới, xem nhà ai có khả năng tiếp nhận.
Có xe có tiện không?
Tiện đấy, nhưng chiếc xe này mọi người muốn không?
Không muốn!
Bởi vì xe có vấn đề!
Ban thương nhân lái còn thuận tiện, vậy bọn họ lái có tiện không? Còn nữa, giá tiền cũng không thấp.
Nhưng ngược lại Từ Toa nhìn trúng chiếc xe này, tuy rằng người khác đều cảm thấy không thích hợp, nhưng cô không nghĩ như vậy, chiếc xe này có vấn đề, nhưng cô cần không phải là xe, mà là một thủ tục và một vỏ ngoài của chiếc xe.
Đến khi đó, cô có thể tháo dỡ xe ở thành phố Giang Hải, sau đó thay đổi những linh kiện không tốt của chiếc xe này đi, như vậy xe của bọn họ đã có lai lịch, bọn họ cũng có thể có một phương tiện di chuyển một cách danh chính ngôn thuận.
Từ Toa bằng lòng, nhưng bởi vì cô đã nộp tiền chuyển nhượng đất đai, lại muốn gánh vác việc tiêu thụ của xưởng lớn, nên mua cái xe này, ít nhiều vẫn có chút eo hẹp.
Nhưng Từ Toa nghĩ ra một cách hay, lấy vật đổi vật.
Mấy thứ cỡ lớn như xe này không thể phân tích rõ ràng được lai lịch, nhưng Từ Toa có thể dùng đồ nhỏ không bắt mắt để đổi trước.
Cô không trực tiếp giao tiền, mà hứa cho toàn bộ trường học trong khu quản lý, bao gồm cả trường tiểu học, trường cấp hai và cấp ba, thống nhất đổi một lô bàn ghế mới ít nhất là bảy phần. Đừng thấy Từ Toa đổi không phải đồ mới, nhưng dùng ở hiện tại, lại chính là sự khác biệt như trời với đất.
Cho nên phía bên chính phủ vẫn bằng lòng.
Liên quan đến lại lịch của những chiếc bàn này, cũng không có người nào cảm thấy rất không đúng. Dù sao, người lấy hàng phía bên Từ Toa cũng quá nhiều, mà rất nhiều người làm ăn lại không phải chỉ bán mỗi quần áo, mọi người buôn bán anh tới tôi đi, cũng không bất ngờ một chút nào.
Không chỉ riêng bên Từ Toa, mà những xưởng lớn tư nhân khác ở gần đó cũng có tình hình như vậy.
Còn vài người làm ăn, chuyên môn tới những nơi như vậy tìm cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận