Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 719. Hành trình trở về 1

Chương 719. Hành trình trở về 1
Chương 719: Hành trình trở về 1
Đột nhiên bị đâm, cô ta lập tức từ chối: “Cháu không đổi đâu.”
Cuối cùng cô ta cũng thoát khỏi người phụ nữ trung niên oán trời oán đất, chướng mắt cái này, chướng mắt cái kia, chỉ cảm thấy mình là kiểu người sự nghiệp số một thiên hạ này, làm sao có thể còn chui đầu vô lưới tiếp được.
Chị cả Hồ vô cùng tức tối, lớn tiếng nói: “Các người có ý gì?”
Hai người đồng thanh kêu: “Vì bà phiền quá đấy.”
Cuối cùng cũng về, sau này sợ rằng cơ hội tiếp xúc cũng ít đi, nên mọi người hiển nhiên không chịu đựng nữa. Bọn họ vốn còn kiêng dè mặt mũi, nghĩ rằng trở về vẫn còn tiếp xúc, nhưng nhắm vào phần năng lượng tiêu cực này, có tiếp xúc cũng chỉ là mình chịu tội, cho nên kệ má nó đi.
Chị cả Hồ tức giận ngực không ngừng phập phồng, chị ta chỉ vào Tiểu Uông, giọng điệu dữ tợn: “Con tiện nhân, mày đợi đó cho tao.”
Trên đời này có những đồng chí nữ như vậy, chỉ biết nhắm vào đồng loại của mình, cùng là không thân thiện với chị ta, nhưng chị ta sẽ không nhắm vào đồng chí nam, ngược lại chỉ nhắm vào đồng chí nữ. Tiểu Uông chẳng muốn để ý đến chị ta, quay đầu mặc kệ.
Chị cả Hồ trừng mắt đầy hận thù nhìn cái ót của Tiểu Uông, nói: “Bây giờ người trẻ tuổi đúng là không biết kính già yêu trẻ một chút nào, đối xử với người lớn tuổi cũng không biết khách sáo, không phải nói chuyện không đứng đắn, thì chính là dựa vào cửa bên mà leo lên, thật đúng là mất mặt phụ nữ.”
“Mất mặt phụ nữ nhất là một vài người chỉ biết giẫm đạp phụ nữ, vì ghen tỵ với người khác mà có thể bịa đặt ra những lời xấu xa về người ta.” Tiểu Uông thấy bà ta vẫn chưa xong, trực tiếp đáp lời phản kích.
Cô ta quay đầu lại, không khách sáo: “Tôi nhịn bà lâu lắm rồi nhé, bà ở sau lưng nói xấu Từ Toa, nói xấu tôi, sai khiến tôi, tôi không tính toán với bà là vì đang ở nước ngoài. Chúng ta đại diện cho hình tượng của quốc gia. Tôi không muốn người khác nói chúng ta không đoàn kết. Nhưng bây giờ sắp về rồi, bà nghĩ tôi còn nể mặt bà nữa sao? Này bà thím, bà làm người sáng láng một chút đi, đừng có như con chuột ở trong cống thế, cả ngày nghĩ làm thế nào để bôi nhọ người khác, so đo với người khác được không? Cái bản mặt này thật sự rất khó coi đấy.”
Cô ta oán trách xong một rất không khách sáo, cuối cùng biết tại sao Từ Toa lại không khách khí, cảm giác phản kích này thật sự quá tốt. Hơn nữa, mọi người đều là người như nhau, dựa vào cái gì tôi phải chiều bạn.
Cô ta cười lạnh một tiếng, nói: “Cút xéo đi.”
Chị cả Hồ tức giận không chịu nổi, thét chói tai: “Con tiện nhân nhà mày!”
Vừa nói xong, đã cảm giác được tất cả mọi người đều nhìn chị ta, rất nhanh, Tiểu Đổng đã đi qua, nhỏ giọng nói: “Chị Hồ, bộ trưởng Quan nói, ra ngoài phải chú ý tố chất của mình.”
Chị cả Hồ tức đến mức tròng mắt đều sắp lồi cả ra, tiết mục nhỏ bên này không ảnh hưởng đến Từ Toa, cô ngủ vẫn rất ngon lành, ngược lại Giang Phong quay đầu liếc mắt nhìn, ánh mắt hơi u ám, không nói lời nào, mà cúi đầu đọc sách tiếp.
Chỉ là không ngờ, Tiểu Đổng lại qua đó, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc Giang, bộ trưởng Quan kêu em qua hỏi xem, anh còn quyển sách nào khác có thể cho ông ấy mượn đọc một chút được không?”
Giang Phong: “Có.”
Anh ơi dừng một chút, rồi nói: “Nhưng, chỉ sợ bộ trưởng Quan không có hứng thú thôi.”
Tiểu Đổng: “Không sao, có là được.”
Đây là anh ta không chu toàn công việc của mình, nên chuẩn bị từ sớm mới tốt. Bây giờ ngược lại phải mượn của người khác.
Giang Phong hơi chần chừ một chút, rồi lấy một quyển ra từ trong túi, bảo anh ta: “Đây.”
Tiểu Đổng cúi đầu nhìn: “…”
Im lặng, đây là im lặng sâu sắc.
“Cái này…”
Giang Phong: “Tôi không có quyển khác, ngoại trừ quyển này thì chỉ có quyển trên tay tôi, quyển này tôi vẫn chưa đọc xong, hơn nữa, ông ấy chắc hẳn cũng không cảm thấy có hứng thú đâu.”
Anh mở trang trong của quyển sách.
Tiểu Đổng lại im lặng.
Anh ta chần chừ một chút, rồi vẫn cầm sách về, có điều bước chân của anh ta vô cùng nặng nề, anh ta trở về vị trí của mình, thấp giọng nói: “Bộ trưởng Quan, sách đã mượn rồi, nhưng mà, sách này là… kỹ thuật nuôi heo.”
Bộ trưởng Quan: “…”
Tiểu Đổng nhanh chóng giải thích: “Quyển khác của anh ấy là kỹ thuật nuôi cừu.”
Bộ trưởng Quan: “Hóa ra cậu ấy nghiêm túc như vậy, là xem cái này sao?”
Tiểu Đổng gật đầu, anh ta nghĩ một chút, rồi nói: “Đám người Giang Phong có ký một hợp đồng lớn ở bên Nội Mông, khi ấy là bao trọn năm năm, áo lông cừu lông dê của bọn họ cũng xuất khẩu nhiều nhất. Cháu đoán, anh ấy là vì chuyện này.”
Bộ trưởng Quan cảm thán: “Cho nên người ta mới có thể thành công, các cháu xem, người ta làm một nghề nghiên cứu một nghề.”
Ông ta mở trang sách ra, muốn xem là nơi nào xuất bản, nhưng lại không tìm ra nơi xuất bản. Ông ta hơi sững sờ, lại lật đến trang cuối cùng, cũng không có. Nhưng nếu như nhìn kỹ có thể nhìn ra, một trang cuối cùng chắc hẳn là bị xé rách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận