Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 618. Họp báo 1

Chương 618. Họp báo 1
Chương 618: Họp báo 1
Anh hy vọng có thể từ từ hình thành một kiểu mua hàng. Như vậy đối với xí nghiệp bọn họ mà nói là một chuyện tốt.
Anh nói: “Sau này, chúng ta thậm chí còn có thể in sách quảng cáo.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Anh nghĩ em chưa từng nghĩ tới sao? Nhưng em nghĩ, em tìm vải bò mà còn có người tranh với em, vậy nếu em in ra một loạt sách quảng cáo, người khác sao chép lại thì phải làm sao? Em cũng biết rất nhiều nhà xưởng cũng không có bộ phận thiết kế gì cả.”
Giống như nhà xưởng bọn họ, thực ra bộ phận thiết kế cũng không thể tính là gánh được đòn lớn gì, vì rất nhiều kiểu dáng vẫn đều là ý tưởng của Từ Toa.
Nhưng, bộ phận thiết kế bọn họ cũng làm việc.
Nhưng vào thời điểm này phần lớn xí nghiệp cũng không để ý đến chuyện này, bọn họ cũng chưa từng có bộ phận thiết kế, mà đều là dân chúng bình thường, lại càng không có suy nghĩ sao chép với không sao chép gì.
Sách lậu?
Không, thời buổi này không tồn tại cách nói đó.
“Vừa đi vừa tính, cũng sẽ không như vậy mãi được.”
Từ Toa đồng ý, cô nói: “Cũng đúng.”
Cô đột nhiên hỏi: “Anh nói xem, liệu chúng ta có phải là xí nghiệp đầu tiên trong nước làm họp báo không?”
Giang Phong bị cô hỏi mà ngây người, nghĩ ngợi cẩn thận cũng gật đầu: “Chắc hẳn là thế.”
Bởi vì hiện tại mọi người cũng không có khái niệm này, có lẽ ở nước ngoài có, nhưng trong nước chắc chắn không tồn tại. Tin rằng rất nhiều người hoàn toàn không hiểu.
Từ Toa cười đắc ý: “Không ngờ em lại là người đầu tiên ăn cua.”
Tuy rằng sáng kiến này không phải của cô, nhưng cho dù nói thế nào, thì cô cũng là người đầu tiên dám dùng.
Từ Toa cảm thán: “Sao em lại giỏi thế chứ.”
Giang Phong không nhịn được mà bật cười, nói một cách nghiêm túc: “Lời khen ngợi này, em tốt nhất là đợi người khác nói đi, tự mình nói sẽ rớt xuống tầm thường.”
Từ Toa không đồng ý: “Sao lại rớt xuống tầm thường được? Bản thân em cảm thấy như vậy rất tốt, chính em hiểu em nhất, cho nên em giỏi nhất! Đây là lời khẳng định lớn nhất của em. Được người khác khẳng định rất không dễ dàng, nhưng tự khẳng định bản thân cũng rất khó!”
Giang Phong: “Vậy lần sau, em có thể đợi anh khen trước được không?”
Trong mắt anh mang theo ý cười: “Anh rất muốn khen em đấy.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Miễn cưỡng cho anh một cơ hội.”
Nói xong, mình cũng không nhịn được mà bật cười.
Hai vợ chồng dựa vào nhau, vô cùng ấm áp và ngọt ngào.
Thực ra, đám người Từ Toa nghĩ thật sự không sai, tuy rằng đều biết Từ Toa có bối cảnh, sẽ không dễ dàng đắc tội với cô. Nhưng mọi người vẫn lén lút nhìn chằm chằm vào nhà xưởng. Không thể đắc tội, nhưng vẫn có thể bắt chước theo. Dù sao vợ chồng Từ Toa làm lớn như vậy, chắc chắn là người có chút tài năng, cũng có lẽ sau mấy chục năm, rất nhiều người đều cảm thấy người phát tài ở thời đại này đều chiếm lời của thời đại. Điểm này không sai, quả thực là có chuyện như vậy, nhưng nếu nói không có một chút đầu óc nào, vậy lại hoàn toàn không có khả năng.
Bạn nhìn những người bước qua thời đại này nhiều, nhưng người nào cũng phát tài hết sao?
Cũng không phải.
Cho nên có thể thấy, cho dù là ở thời điểm nào, thật sự động não dũng cảm nắm bắt cơ hội đều là số ít.
Từ Toa và Giang Phong làm tốt, hiển nhiên lập tức có người phản ứng lại, nhanh chóng đi theo con đường bọn họ đã đi, cho dù là học hỏi hay là bắt chước, thì đi theo cũng sẽ không sai, nói không chừng, còn có thể chiếm được tiên cơ, cướp được miếng thịt.
Thực ra mở sạp, tranh giành với đám người Từ Toa, cũng có những người từng lấy hàng ở bên bọn họ, hơn nữa hiện tại cũng vẫn còn đang lấy hàng. Dù sao muốn xây dựng một nhà xưởng, cũng cần có thời gian. Còn nữa, ai cũng không ngại kiếm tiền, nhà xưởng của mình vẫn chưa hoàn toàn làm xong, vậy chuyện lấy sỉ quần áo về bán ra bên ngoài cũng không thể dừng được.
Đều là tiền cả.
Hơn nữa bọn họ lấy hàng rất nhiều, nếu không phải lấy hàng nhiều, cũng không thể kiếm được tiền để mở một nhà xưởng.
Là như vậy, giống như vậy, cũng có vài nhà ở ngay thành phố như vậy mà, cũng có vài xưởng thì mở bên ngoài.
Những đối thủ cạnh tranh như vậy, cũng nhận được một thiệp mời.
Nói thực, mới đầu nhận được thiệp mời này, thật sự khiến người kinh ngạc, về phần “họp báo” gì thì bọn họ cũng hoàn toàn không hiểu.
Nhưng bọn họ thường xuyên qua lấy hàng đều quen những người ở bộ phận tiêu thụ này, khó tránh khỏi muốn nghe ngóng chút. Vừa nghe ngóng, đại khái cũng hiểu được không phải người nào cũng có thiệp mời này. Chuyện này thì bọn họ cũng nhìn ra được, bởi vì thiệp mời của bọn họ đều là do nhân viên tiêu thụ mình quen biết lén đưa cho, có thể thấy chắc chắn không phải phần lớn người đều có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận