Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 425. Từ Toa muốn nuôi chó

Chương 425. Từ Toa muốn nuôi chó
Chương 425: Từ Toa muốn nuôi chó
Hoàng Diệu Thường nhìn Từ Toa, đột nhiên cười càng nịnh bợ hơn, mang theo vài phần lấy lòng, nói: “Từ Toa, Giang Phong nhà cô ở đó, có phải cũng cần một con chó canh cửa không?”
Từ Toa: “?”
Gì cơ?
Từ Toa ngạc nhiên nhìn Hoàng Diệu Thường.
Hoàng Diệu Thường thế này là cắn riết không buông!
Tuy rằng bản thân Từ Toa muốn nuôi chó, cho nên mới nhanh chóng đồng ý, nhưng Giang Phong sẽ muốn nuôi chó sao?
Hoàng Diệu Thường: “Từ Toa, cô xem, cô một con, Giang Phong một con, cho dù là đi dạo, cũng có thể mỗi người dẫn một con.”
Cô ta lại nói: “Cô xem, nuôi hai con, ra ngoài đều là thành cặp thành đôi, người ta vừa nhìn đã biết là nhà cô.”
Từ Toa: “… Cô nói như vậy, cảm thấy không có logic gì cả?”
Hoàng Diệu Thường tính kế không thành, lại bảo: “Vậy cô xem, bây giờ rất nhiều người không muốn tốn tiền còn muốn kêu người ta chữa bệnh cho, làm loạn, không biết xấu hổ. Đúng, giống như trận động đất lần trước đó, bọn họ đều ỷ vào Giang Phong về muộn một chút, muốn kêu anh ta đảm nhận phí điều trị cho bọn họ. Gặp loại người không biết xấu hổ như vậy thì phải làm sao? Hiển nhiên phải thả chó rồi!”
Nghe đến chuyện lần đó, Phương Vệ Quốc có hơi không được tự nhiên, khi đó là ông ta không lập tức xử lý tốt.
Ông ta ho khụ một tiếng, Từ Lập và Tiểu Trần đều cảm giác được vẻ không được tự nhiên của ông ta, nhưng hai người trong cuộc là Từ Toa và Hoàng Diệu Thường này hoàn toàn không cảm giác được.
Từ Toa: “Hình như có chút đạo lý! Nhưng cũng không thể thật sự thả chó cắn người được, vậy còn không phải sẽ phải bồi thường sao?”
Hoàng Diệu Thường: “Cô ngốc thế, đương nhiên không phải cắn người thật rồi, mà là hù dọa người đi thôi. Đuổi cho anh ta đái cả ra quần, thả chó tiện hơn nói lý nhiều.”
Từ Toa: “Hình như có chút đạo lý.”
Hoàng Diệu Thường hưng phấn hẳn lên: “Vậy cô kêu Giang Phong cũng nuôi một con đi? Trăm lợi mà không có lấy một hại.”
Từ Toa không ngại nuôi hai con chó, nếu như nuôi hai con, nhà mình một con, Giang Phong ở bên đó một con, như vậy có thể cùng nhau nuôi. Về phần không thể nuôi được thì Từ Toa cũng chưa từng nghĩ qua, cô có thể tìm được đồ ăn cho chó. Đến khi đó cứ nói là Giang Phong tự mình làm!
Ồ đúng! Có logic!
Nếu như đặt vào thời hiện đại, sẽ không có người nào tin, nhưng ai kêu lúc này mọi người đều không có kiến thức chứ. Không có kiến thức thì không hiểu.
Trong lòng Từ Toa biết, người mà cô phải đề phòng, cũng chỉ có một mình Hồ Hạnh Hoa, thế nhưng Hồ Hạnh Hoa sắp gả đi rồi, như vậy xem ra thực sự cũng tốt.
Từ Toa nghĩ ngợi một chút, gật đầu: “Cũng được.”
Hoàng Diệu Thường: “Ôi hay!” Cô ta nhảy lên vui vẻ: “Thật sự tốt quá rồi!”
Không ngờ, Từ Toa đã giải quyết được vấn đề lớn cho cô ta.
Từ Toa cười như không cười: “Cô không hỏi người khác sao?”
Hoàng Diệu Thường: “Anh tôi nói, bên chỗ anh tôi cũng nhận một con. Cô xem, anh cả và anh hai tôi nuôi một con ở công xã, còn cô lấy hai con, vậy là ba con rồi, nếu thêm một con, vậy bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải tự mình nuôi. Tôi chỉ giữ suất bốn con thôi, chắc hẳn không đến mức nhiều hơn đâu, không phải bác sĩ Tiểu Giang cũng nói rồi sao, Đại Hoàng không đủ dinh dưỡng, thai đầu tiên không đến mức được năm, sáu con.”
Từ Toa cảm thán: “Xem như cô còn nghe kỹ.”
Hoàng Diệu Thường: “Vậy đó.”
Cô ta mang theo vào phần đắc ý, nhưng lại lo lắng: “Tôi nghe nói, chó con sinh rồi cũng chưa chắc có thể nuôi sống được.” Nói đến đây, lại phá lệ thở dài.
Từ Toa không hiểu những chuyện này cho lắm, nhưng ngược lại hiếm khi an ủi Hoàng Diệu Thường: “Đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ đến những thứ này vẫn còn quá sớm. Lúc này chuyên tâm chăm sóc Đại Hoàng mới đúng.”
Hoàng Diệu Thường lập tức gật đầu: “Đúng! Cô nói đúng, Từ Toa, con người cô thật sự quá tốt.”
Leng keng.
Từ Toa lại nhận được một tấm thẻ người tốt. Cô chống cằm, không quan tâm Hoàng Diệu Thường nói gì, ngược lại, lại rơi vào trong mơ mộng.
Cô chỉ muốn có một chú chó con thôi.

Từ Toa muốn có một chú chó nhỏ.
Sau khi ngày nào Hoàng Diệu Thường cũng lải nhải như có bệnh thần kinh hết nửa tháng, cuối cùng Đại Hoàng cũng bắt đầu rục rịch.
Khi Từ Toa ở nhà nghe nói Đại Hoàng đã sinh, lúc đó cô đang ăn cơm, trực tiếp ném đũa phi nhanh ra ngoài. Tuy rằng Hoàng Diệu Thường lải nhải cả ngày rất phiền phức, nhưng ngày nào cô cũng đều thầm mong ngóng chó con của mình.
Từ Toa vội vàng chạy đến nhà họ Hoàng, nhìn thấy ngoại trừ Hoàng Diệu Thường ra, những người khác ở nhà họ Hoàng cũng ở đó.
Từ Toa không quen những người khác ở nhà họ Hoàng, gặp nhau cũng chỉ gật đầu, về phần hai anh trai của nhà họ Hoàng, cô cũng mới nhìn thấy từ xa một lần, hai anh em này gần như không về thôn nhiều cho lắm, nói là ở nhà xưởng rất bận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận