Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 67. Hoàng Diệu Thường

Chương 67. Hoàng Diệu Thường
Chương 67: Hoàng Diệu Thường
Sắc mặt Hoàng Diệu Thường lại càng khó coi hơn, cô ta tiu nghỉu, nhướng mày “à” một tiếng, nói: “Cô chính là Từ Toa à.”
Từ Toa vừa nghe giọng điệu này thì biết Hoàng Diệu Thường không thích cô.
Không còn cách nào, cô gái đáng yêu hay bị bạn bè bằng tuổi ghen tị, cô cũng quen rồi!
Từ Toa cũng không phải kiểu người dán mặt nóng vào mông lạnh, bắt chước giọng điệu của cô ta, cũng “à” một tiếng, nói: “Cô chính là Hoàng Diệu Thường à.”
Loại giọng điệu vi diệu này, thật sự là học mười biết mười.
Hoàng Diệu Thường trừng mắt: “Sao cô bắt chước tôi?”
Từ Toa rất vô tội, cô chống cằm, đáng yêu nói: “Có sao?”
Hoàng Diệu Thường lớn tiếng: “Đương nhiên là có rồi!”
Từ Toa “à” một tiếng, nói: “Cô xấu tính thật, cô thấy vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Hoàng Diệu Thường vô cùng tức giận nói: “Cô nói ai xấu tính, đừng tưởng rằng cô đi cửa sau để được làm chủ nhiệm hội phụ nữ thì giỏi lắm sao. Ai mà không biết cô làm thế nào để được lên làm…”
Còn chưa nói xong, Từ Toa bừng tỉnh hiểu ra, mắt cô ngập nước, mở miệng nói: “Thì ra cô muốn làm chủ nhiệm hội phụ nữ à. Bảo sao lại chướng mắt tôi. Có điều nếu lãnh đạo đã chọn tôi thì tức là tôi thích hợp với vị trí này. Cô ám chỉ gì chứ, có bản lĩnh thì đi tìm lãnh đạo nói chuyện, không dám thì tức chết cô đi, tức giận với tôi làm gì chứ. Thế nào! Muốn bắt nạt tôi à!”
Hoàng Diệu Thường: “!!!”
Rõ ràng là chuyện nhỏ mà, Hoàng Diệu Thường tức muốn chết.
Cô ta rất tức giận, đang muốn mở miệng, chợt nghe một giọng nam: “Đại đội trưởng có ở đây không?”
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một người thanh niên mặc áo khoác trắng cười trong trẻo, đây là bác sĩ Tiểu Giang mà Từ Toa đã từng gặp.
Bác sĩ Tiểu Giang hình như không thấy luồng sát khí bên này, thái độ hòa nhã: “Tôi tới đây đưa một ít thảo dược để nấu trà thảo mộc.”
Từ Lập vội vàng nói: “À à à đúng rồi, đại đội trưởng có nói muốn chuẩn bị một ít thảo dược để nấu trà thảo mộc, nếu không thì thời tiết nóng quá, ông ấy sẽ không chịu nổi.”
Hè đến mà họ không uống chút trà thảo mộc thì đúng là rất dễ bị cảm nắng.
Mỗi năm một lần, trạm xá thôn đều chuẩn bị cho đội mấy gốc thảo dược, Từ Lập: “Anh cân cho tôi đi.”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu nói được, lập tức nhìn về phía trán của Từ Toa, hỏi: “Trán của cô sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Từ Toa gật đầu: “Đỡ nhiều rồi, nhưng không biết có để lại sẹo không nữa.”
Theo lý thuyết thì không.
Nhưng là một cô gái thích đẹp, Từ Toa vẫn hơi lo lắng.
Bác sĩ Tiểu Giang cũng hiểu, anh ta nói: “Không sao đâu, khi nào cô đến trạm xã thôn tôi sẽ xem cho cô, cô còn nhỏ, nếu thật sự để lại sẹo thì thoa ít thuốc mỡ lên, qua ba phục thiên là ổn thôi.”
Từ Toa sảng khoái đáp: “Được.”
Nghĩ đến gì đó, cô không hiểu nên hỏi: “Ba phục thiên là bao lâu vậy?”
Bác sĩ Tiểu Giang cười, tốt bụng giải thích: “Ba năm.”
Từ Toa: “…
Vậy thì, lâu lắm đấy!
Bác sĩ Tiểu Giang mỉm cười: “Chẳng qua tôi cảm thấy cô sẽ không bị sẹo, cũng sẽ không lâu như vậy.”
Từ Toa thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói chuyện với nhau, Hoàng Diệu Thường cảm thấy chướng mắt.
Cô ta cảm thấy đang bị coi thường, cô ta xinh đẹp như thế đứng trong phòng, bác sĩ Tiểu Giang lại không chủ động nói chuyện với cô ta mà lại đi tìm que củi khô đó nói chuyện? Hoàng Diệu Thường cảm thấy mình càng tức giận hơn!
Giọng nói của cô ta khó chịu: “Bác sĩ Tiểu Giang, trạm xá không có việc gì làm à? Anh cứ ở đây nói chuyện suốt thế.”
Nếu bác sĩ Tiểu Giang khó tính, sẽ nói một câu “lo chuyện của mình đi”. Nhưng mà, tính tình bác sĩ Tiểu Giang rất tốt.
Giống như anh không nghe thấy sự thù địch trong giọng nói của Hoàng Diệu Thường, trả lời: “Cũng ổn, không bận lắm. Bây giờ thời tiết nóng, cô đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu. Thỉnh thoảng nên uống trà thảo mộc để hạ hỏa, nhưng cũng đừng uống hết, mát lắm, đồng chí nữ không nên uống nhiều…”
Nhắc tới trà thảo mộc, anh ta quay đầu lại dặn dò Từ Lập: “Khi nấu đừng bỏ nhiều thảo dược quá, cái này có thể dùng trong nửa tháng đấy.”
Từ Lập gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, năm trước tôi đã nấu qua.”
“Bác sĩ Tiểu Giang!” Hoàng Diệu Thường đột nhiên la lên.
Bác sĩ Tiểu Giang khó hiểu nhìn cô ta, nói: “Sao thế?”
Có lẽ là vì biểu cảm của bác sĩ Tiểu Giang nghi hoặc, nhìn Từ Toa thì thấy rất đáng ghét, Hoàng Diệu Thường cảm thấy hình như chỗ nào cũng khó chịu, cô ta tức điên lên, hét lên một tiếng rồi giậm chân, chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió!
Tôi quan trọng thế đấy, mau đuổi theo tôi đi!
Trong lòng Hoàng Diệu Thường nghĩ gì không ai biết cả.
Vì mới đến nên Từ Toa là người hoang mang nhất.
Cô nhìn qua nhìn lại, gãi gãi đầu: “???”
Cô cứ tưởng Hoàng Diệu Thường này là loại người kiêu ngạo lắm chứ.
Nhưng mà đây là, đang làm gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận