Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 743. Cuộc sống thay đổi 2

Chương 743. Cuộc sống thay đổi 2
Chương 743: Cuộc sống thay đổi 2
Hướng Tinh cảm thán với cô vài lần, cô ta không thấy tiền đặt trong tài khoản, cứ hễ có tiền là nhất định phải làm gì đó, điều này khiến phòng tài vụ này của cô ta cả ngày cũng lo lắng theo. Cô cúi đầu gõ lên quyển sổ, hiện tại cô có thể có hai chuyện lớn, một là xây xưởng thực phẩm, hai là biệt thự.
Về xưởng thực phẩm, Giang Phong đã đi bàn máy móc, thực ra Từ Toa và Giang Phong đều có phương pháp chế biến mì gói. Bọn họ gióng trống khua chiêng ở nước ngoài, chẳng qua là cho người khác xem thôi. Từ Toa nhìn những chuyện hiện có, lại thêm một câu “quảng cáo.”
Nếu xưởng mì gói vận hành, đối với loại thực phẩm mới này, chắc chắn sẽ lập tức được người tiếp nhận.
Lúc này, bộ phận quảng cáo và tiêu thụ chính là sự tồn tại rất quan trọng.
Bây giờ Từ Toa vẫn còn nhớ vụ chào hàng quen thuộc trên tàu hỏa đó, lô hàng đầu tiên của cô cũng chỉ chuẩn bị cho đi hai loại là mì gói và chân giò hun khói. Nếu muốn làm quảng cáo, khỏi cần nói, nhất định sẽ rất đắt.
Từ Toa hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm: “Thủy Mộc thân ái của ta, nhất định phải kiếm tiền cho ta.”
Cô cũng từng nghĩ tới, nếu khi đó thực sự không đủ tiền, cô vẫn có thể chuyển một ít từ trong kho vàng nhỏ của cô và Giang Phong ra ngoài, đương nhiên, bây giờ cách lúc khởi công chắc chắn vẫn còn sớm, nhưng kế hoạch là phải định ra ngay.
Cô viết một lúc rồi đặt bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lúc này đang là lúc tan làm, hiếm khi hôm nay gần như không tăng ca, mọi người đều kích động, chuẩn bị ra khỏi cửa, náo nhiệt vô cùng.
Cô đứng ở cửa sổ, cảm thấy niềm vui của con người thật đơn giản. Quả nhiên là nếu yêu cầu nhiều, sẽ khá bận một chút.
Trước đây cô cũng là một con cá muối, sống khá đơn giản. Nhưng nếu bây giờ kêu cô lại trải qua cuộc sống của cá muối, cô có bằng lòng không? Cũng không bằng lòng, tuy rằng bây giờ rất mệt, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy vẫn rất phong phú.
Dù sao trước đây cô làm cá muối là cá muối thật.
Tan làm có người đạp xe đạp, có người thì lại đi bộ. Con đường này đi bộ chừng năm sáu mươi phút, chỉ tới bến xe buýt ở thôn bọn họ. Có người đi xe buýt. Cho nên nói chung quy vẫn là phát triển theo từng ngày.
Ba năm trước bên này vẫn là thôn trong thành phố, bây giờ đã kết nối xe buýt thành công, hơn nữa thời gian đi và tan làm đều chật ních người.
Theo lý mà nói, đám người Từ Toa ở bên này đều phát triển hẳn lên, đất đai của bọn họ không đến mức để trống, một vài người số ít, chẳng qua là mười mấy hộ, thực ra có thể di dời đi. Nhưng người đều có cảm giác này, xây nhà xưởng ở đâu mà không phải là xây. Hơn nữa nhà xưởng lớn có thể vực dậy kinh tế bản địa. Cho nên một vài thôn ở gần thành phố có điều kiện rất rộng rất tốt, có giá rao bán còn cao hơn ở bên này, đương nhiên người tới người đi, vẫn không có người nào đồng ý di dời.
Nhưng nếu như bạn ra giá rất cao thì sao?
Vậy lại khác, chuyện này còn phải xem thế nào đã.
Bọn họ ở bên này bởi vì lưu lượng người ở quần áo Thủy Mộc, mà kinh tế tổng thể đều hơi cao lên một chút, cũng phát triển hơn một chút. Người ta đều có thể bày một cái sạp nhỏ ở cửa, có thể kiếm tiền. Nếu bạn muốn kêu người đi, chắc chắn phải cho cái giá hợp lý.
Có thể nói, mọi người đều có lập trường của riêng mình, không ai kém hết.
Nhưng bởi vì chuyện di dời này, cho nên những nơi xung quanh Thủy Mộc vẫn luôn trống không. Lần này Giang Phong đi bàn bạc, bồi thường cho bọn họ một cách hài lòng, hiển nhiên người ta cũng chuyển đi.
Cho nên nói chính là như vậy, chỉ cần người ta không rao bán giá cao, bạn cũng cảm thấy thực sự cần thiết, vậy có thể di chuyển.
Nhưng không nói đến thì thôi, bên này quả thực phát triển hơn rất nhiều.
Đặc biệt là lúc tan làm, Từ Toa từ xa đã nhìn thấy những sạp ăn vặt ở bên ngoài.
Người xung quanh đều biết tiền lương của xưởng quần áo không thấp, khi làm tan làm vô cùng vui lòng qua đây bày sạp. Bây giờ người có công việc đều chán ghét tiểu thương, lại không biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ kiếm rất được.
Nói không hay, là còn tốt gấp mấy lần công nhân.
Rất nhanh, Từ Toa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô nhíu mày nghi ngờ: “Này, đó là…”
Cô nhớ một chút, đó không phải Tiểu Hà Hoa sao?
Lý Hà Hoa lúc trước đào nấm cho cô, sau này lại làm việc cho cô, còn may khăn nhỏ trợ giúp gia đình.
Lúc này, Hà Hoa đã là một cô gái lớn mười chín tuổi, cô bé tay nắm tay Lâm Thiền cùng nhau ra ngoài, thoạt nhìn quan hệ rất tốt. Nhưng không bất ngờ cũng đúng thôi, những đứa trẻ trong thôn bọn họ đều thường chơi chung với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận