Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 292. Không nói lý lẽ

Chương 292. Không nói lý lẽ
Chương 292: Không nói lý lẽ
Cổ Đại Mai: “Chao ôi, còn chẳng phải cô ta tự mình ầm ĩ à, trong nhà đã đưa ra mấy người tốt mà cô ta đều không bằng lòng, gặp cũng không chịu gặp. Nói rằng ‘không phải là con trai của nhà họ Triệu thì quyết không gả’. Chuyện này còn làm nhà họ Triệu mất hết mặt mũi. Người không biết ngọn nguồn còn tưởng rằng hai người có gì rồi đó. Nhưng ba năm nay con trai nhà họ còn chưa trở về, chuyện này đúng là quá đáng! Là nhìn thấy người ta có tương lai cho nên nhất định muốn cướp người à? Bây giờ nhà họ Triệu nhìn thấy cô ta đều đi đường vòng, thế mà cô ta còn không biết tình thế, còn đến chỗ mẹ người ta xum xoe. Nghe nói, đây không phải là lần đầu tiên, từ đợt mùa xuân là cô ta đã thường xuyên đi nịnh bợ thím Triệu rồi. Lúc đó thím Triệu còn tưởng cô ta là người tốt, nói rằng có hơi suy nghĩ đến. Nhưng mà thường xuyên qua lại với nhau, cô ta đã ầm ĩ ra nhiều chuyện quái dị thế, người ta nào dám nữa! Gia hòa vạn sự hưng, cô gái này vừa nhìn đã biết không thành thật. Nếu như tìm một người làm xáo trộn gia đình về nhà mà con trai của nhà họ Triệu lại không ở nhà, e rằng không có sự yên bình! Thím Triệu đã nói, nhà bọn họ chắc chắn không đồng ý Hồ Hạnh Hoa kia.”
Từ Toa: “… Vậy Hồ Hạnh Hoa biết mấy chuyện này không?”
Cổ Đại Mai: “Biết mà! Nhưng mà cô ta vô cùng trơ trẽn, người ta trốn cô ta, cô ta còn vô cùng chủ động nữa đấy!”
Thật lòng Cổ Đại Mai không ưa Hồ Hạnh Hoa, ‘chậc chậc’ nói: “Cô ta quá đê tiện.”
Từ Toa: “…”
Bà Từ cười khẩy, sâu sắc mà nói: “Con làm như thím Triệu là đèn đã cạn dầu đấy, mặc dù mọi người đều có mặt, nhìn thấy rồi phỏng đoán, nhưng chính bản thân thím Triệu cũng đã nói rất nhiều. Rất nhiều chi tiết nếu như bà ta không nói, sao truyền ra được? Theo như mẹ thấy, sở dĩ bà ta nói những lời này chính là làm tăng thể diện cho con trai mình, con trai tốt như vậy, còn có người tranh giành, nói ra không phải rất tự hào à?”
Từ Toa gật đầu: “Bà nói rất đúng.”
Đại chiến 100 hiệp của mẹ chồng nàng dâu, cô cũng đã từng thấy!
Nghe nói sở dĩ kiếp trước Hồ Hạnh Hoa bỏ nhà chạy theo Chu Bảo Ngọc, ngoại trừ do chồng cô ta luôn không ở bên, còn có một nguyên nhân chính là quá khó để sống chung với mẹ chồng, trong nhà gà bay chó chạy, cô ta sống quá khổ sở.
Đương nhiên, tiểu thuyết chắc chắc thiên về phía nữ chính, có thể có sự thiên vị.
Nhưng mà bà của cô đã nói như thế thì có thể thấy bà Triệu đây tuyệt đối không đơn giản.
“Con gái, không thể chủ động quá được! Làm người nhà mất mặt, còn bị người ta khinh thường.” Cổ Đại Mai thật lòng thật dạ nói.
Bà Từ: “Đúng vậy!”
Từ Toa gật đầu, đã tiếp nhận lời chỉ dạy!

Chuyện của Hồ Hạnh Hoa rất nhanh được truyền đi xôn xao.
Chẳng qua bản thân Hồ Hạnh Hoa giống như hoàn toàn không biết gì, hoặc là nói cô ta biết, nhưng không xem đó là chuyện gì to tát.
Trong lòng cô ta, thanh danh không thể làm cơm để ăn, sau này cải cách mở cửa, cô ta có tiền thì tự nhiên sẽ khác biệt. Chẳng lẽ cô ta còn khăng khăng ở trong một mẫu ba phần đất sao? Tất nhiên là không thể!
[Một mẫu ba phân đất: không biết nhìn xa trông rộng, chỉ biết lẩn quẩn trong một phạm vi nhỏ bé không đáng kể.]
Từ Toa âm thầm quan sát Hồ Hạnh Hoa, thấy cô ta vẫn là bộ dạng ‘tài trí hơn người’, chậc lưỡi cảm thán: “Cô gái này đối với tình hình của bản thân thật sự cái gì cũng không biết.”
Thật ra, mấy bà thím ba hoa trong thôn nói vài câu cũng không thể làm gì, nhưng bị nói càng nhiều thì việc cô ta muốn gả đến nhà họ Triệu càng không thể.
Từ Toa cũng không biết Hồ Hạnh Hoa có phải thật sự muốn gả đến nhà họ Triệu hay không, chỉ lặng lẽ ăn dưa hóng kịch. Nhưng mà rất nhanh, Từ Toa cười không nổi nữa, cô phát hiện gần đây mọi người lên núi rất nhiều, nhiều đến nỗi cô có chút không yên tâm về cái sơn động kia.
Bên trong nếu không có gì thì tốt, nếu như thật sự có mãng xà dã thú sống trong đó chỉ sợ xảy ra chuyện.
Chiến sĩ xinh đẹp chính nghĩa Từ Toa lén lút đi xúi giục Giang Phong: “Chúng ta lên núi đi, đã hứa cùng nhau đi thám hiểm rồi mà.”
Giang Phong: “... Bà ngoại cô đồng ý rồi à?”
Nên nói hay không đây, anh chính là không muốn đắc tội với bà cụ.
Từ Toa phồng má đáp: “Chuyện của tôi, tại sao phải được sự đồng ý của bà ngoại tôi? Không có đạo lý như vậy.”
Giang Phong: “Vậy không đi.”
Từ Toa tức giận đùng đùng, cô nói: “Dựa vào cái gì? Anh không đi tự tôi đi là được!”
Người này thật không nói lý lẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận