Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 365. Quan tâm

Chương 365. Quan tâm
Chương 365: Quan tâm
Bà Từ: “Ai biết hai đứa nhó dính lấy nhau kiểu gì, ngược lại cũng thường xuyên qua lại. Quan hệ của hai người vô cùng tốt. Thường lén lút gặp nhau thì thầm. Muốn nói chuyện quan trọng hơn một chút thì cũng có đấy.
Không phải phía bên chúng ta có động đất hay sao? Năm đó Từ Toa và bác sĩ Tiểu Giang đều ở trên núi, Từ Toa suýt chút nữa thì rớt xuống vách núi, là bác sĩ Tiểu Giang liều mạng cứu con bé về. Từ Toa chỉ bị thương ở chân, còn phần eo và cả nửa người trên của bác sĩ Tiểu Giang lại trầy da rất nhiều, nhìn mà ghê người.
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, vào thời khắc mấu chốt như vậy, thằng nhỏ cứu người có khả năng sẽ tự mình mất mạng, nhưng nó cũng không vứt bỏ Từ Toa. Cho nên quan hệ của tụi nó rất tốt.
Mẹ cũng không có cách nào nói thêm được gì. Mẹ thực sự không thể nói ra được lời nào không hay về bác sĩ Tiểu Giang. Thực ra rất nhiều người trong thôn đều biết, nhưng mọi người đều không nói mà thôi.
Phó trấn Du đối xử với Từ Toa rất tốt, đại đội trưởng cũng nể mặt con bé vài phần, những người khác lại càng không tìm rắc rối. Sau này, Từ Toa dẫn mọi người kiếm tiền, ai lại gây khó dễ với tiền chứ.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Đôi mắt của ông sâu thẳm, thấp giọng hỏi: “Con bé suýt chút nữa đã xảy ra chuyện sao?”
Bà Từ gật đầu: “Còn không phải sao?”
Từ Hồng Vĩ siết chặt nắm tay, tuy rằng không biết khi ấy nguy hiểm cỡ nào, nhưng suýt chút nữa rớt xuống vách núi, nghe qua cũng thấy vô cùng khủng khiếp rồi.
Có đôi khi, thiên tai còn đáng sợ hơn với tai họa tạo ra quá nhiều.
Điểm này, Từ Hồng Vĩ thấu hiểu sâu sắc.
Ông nói: “Chẳng trách tụi nó lại có quan hệ tốt vậy.”
Bà Từ: “Trước chuyện này quan hệ của hai đứa nó cũng tốt lắm, nhưng sau chuyện này còn tốt hơn.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu, ông bảo: “Vậy con thật sự phải đánh giá lại con người của Giang Phong này một lần nữa rồi.”
Cha vợ nhìn con rể, tóm lại vẫn không hài lòng như vậy. Cho dù không có chuyện gì cũng muốn bới lông tìm vết.
Có lẽ nhà người khác không thế, nhưng nhà của đám người Từ Hồng Vĩ lại không giống với nhà khác. Vợ ông mất rồi, ông có mỗi một đứa con gái như vậy, cũng không thể trách ông thần bí, vô cùng khẩn trương, sợ con gái tìm phải một tên công tử bột không đáng tin.
Ông hỏi: “Con nhớ Giang Phong này học hành rất tốt mà phải không? Cậu ta đã tốt nghiệp đại học rồi sao?”
Bà Từ: “Tốt nghiệp rồi, sao còn chưa tốt nghiệp được? Nghe nói lúc trước thằng nhỏ có thể ở lại thủ đô, nhưng vì quan tâm ông cụ nhà mình nên mới chủ động chuyển đến thị trấn chúng ta. Kết quả thằng nhỏ vừa được phân về đây thì ông cụ cũng đi rồi. Thằng nhỏ ở trong thị trấn làm việc cũng không quá lâu, ngược lại cảm giác chưa đến một năm, nếu không thì là hơn một năm. Ai biết nó làm thế nào mà tìm được một lá di thư mà ông cụ để lại trong nhà, con nói xem người này già rồi, cũng hồ đồ rồi, đầu óc không còn tốt, cứ nhất định kêu Giang Phong đi lên núi ở ba năm chịu tang cho ông ta. Già rồi đều nghĩ đừng gây phiền phức cho tụi nhỏ. Mà ông này thì hay lắm, chỉ sợ không thể gây phiền phức chết cho đám nhỏ mà thôi. Còn thật sự coi mình là quý ông cổ đại sao. Mình chết rồi còn bắt cháu trai chịu đại tang, tạm biệt quan trường ba năm sao? Đầu óc hỏng rồi.”
Từ Hồng Vĩ bật cười: “Mẹ còn hiểu cả đại tang sao?”
Bà Từ: “Tất nhiên rồi, mẹ cũng chưa từng trải qua, nhưng còn chưa nghe thuyết thư hay sao? Nếu như là ở trong thuyết thư, vậy đó chính là nhân vật đại phản diện rồi, thật sự quá có sức kéo chân tụi nhỏ. Bác sĩ Tiểu Giang này cũng thành thật, còn nghe lời thật, ở trên núi hết ba năm. Thằng nhỏ vừa xuống núi thực ra còn chưa đến nửa năm, ở trong thôn cũng không có bạn bè gì cả, không phải vừa vặn Từ Toa tới đây sao, tới chuyện rồi, hai đứa hợp cạ nhau. Ngược lại mẹ cảm thấy, con cũng không cần nghĩ quá nhiều đâu. Hổ Nữu cũng không phải cô gái rất hiểu biết, bọn họ sáp lại chung nói chuyện vớ vẩn, càng giống như đám trẻ gây ồn ào hơn. Con có tin không cho một quả pháo thăng thiên thì Từ Toa cũng có thể lên trời không?”
Lần này Từ Hồng Vĩ thực sự nghe được không ít chuyện, ông bảo: “Vậy bây giờ nhà cậu ta chỉ có mình cậu ta thôi sao?”
Bà Từ ừm một tiếng.
“Căn nhà đó của nó đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở trạm xá?”
Bà Từ: “…”
Từ Hồng Vĩ đã vài năm rồi không về, đang điên cuồng tiếp thu chuyện nhà.
Mà Từ Toa thì sao, cũng đang kéo Giang Phong tới oán giận.
Lời phiền muộn của cô đều bắn ra, cả người vô lực uể oải, hai người rúc trong căn cứ của bọn họ - nhà đấu giá.
Một người nằm trên ghế sô pha, một người ngồi ở một bên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận