Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 328. Rất ổn

Chương 328. Rất ổn
Chương 328: Rất ổn
Cổ Đại Mai vừa nghĩ đến chuyện này, thấy thật sự có đạo lý, cô đáp: “Vậy cũng được.”
Nhưng lại nói: “Hấp cho bọn họ bánh ngô cũng được, cái khác cũng không cần chuẩn bị đâu.”
Lời này vừa nói ra, bà Từ liếc mắt nhìn cô ta khinh thường, bảo: “Lời này mà mà con cũng nói được, bọn họ hiếm khi tới một chuyến, con không cần thể diện nhưng mẹ vẫn cần mặt mũi! Mọi người làm những việc này cũng đủ cho chúng ta làm hai tháng, còn có thể cho người ta đói bụng được sao? Con nhanh tay lên đi.”
Cổ Đại Mai: “Vâng.”
Từ Toa: “Cháu cũng giúp nữa.” Cô nói :”Thực ra cũng không phải cháu không thể làm!”
Cổ Đại Mai: “Bỏ xuống để mợ!”
Từ Toa: “?”
Cổ Đại Mai: “Cháu đi ngủ trưa với Nữu Tể đi.”
Từ Toa: “?”
Cô quay đầu: “Thế này không ổn thì phải?”
Cổ Đại Mai: “Không! Ổn lắm! Cháu đi đi!”
Cô ta kiên quyết còn mãnh liệt hơn Từ Toa gấp mười nghìn lần.
Từ Toa thật sự rất mơ hồ, nhưng nếu người ta đã kiên định như vậy, ngược lại cô cũng không phải người kiên định cho lắm, trực tiếp gật đầu đáp: “Vậy được rồi.”
Cô rút lui như vậy, Cổ Đại Mai mới thở ra một hơi thật dài.
Thực ra Từ Toa chưa nấu cơm được đến mấy lần, nhưng mỗi lần vào nhà bếp, Cổ Đại Mai lại cảm thấy như có người đang nhéo tim cô ta. Đầu tiên, tuy Từ Toa có thể nấu cơm, nhưng lại không biết nhóm lửa cần người ta giúp, Cổ Đại Mai thực sự không hiểu, cái này có gì khác với tự mình làm đâu. Thứ nữa, cô bỏ dầu, bỏ nguyên liệu, quả thực không có một chút tính toán nào cả. Đồ mà cô dùng làm cơm, đủ để dùng cả một tuần. Còn mẹ chồng cô ta có thể dùng ba ngày.
Quá, quá, quá lãng phí rồi!
Cổ Đại Mai cảm thấy nếu như nhà ai lấy Từ Toa về, vậy mẹ chồng có thể một ngày hôn mê ba lần, thật đấy, sáng trưa tối phối hợp với thời gian làm cơm, cũng không kém chút nào.
Cho nên, Cổ Đại Mai kiên quyết từ chối cho Từ Toa vào nhà bếp. So với bà Từ không nỡ để cô làm việc, cô ta lại có chút chần chừ không dạy cô những cách sinh hoạt này, sau này chỉ sợ sẽ không tốt cho lắm, vì vậy mà rối rắm.
Cổ Đại Mai thực sự kiên định và chắc chắn không muốn cho Từ Toa làm việc.
Từ Toa ngược lại không biết suy nghĩ lệch lạc này của bọn họ, nếu không cần làm việc, vậy nhất định phải ngủ trưa!
Từ Toa ôm Tiểu Nữu Tể, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Mà bà Từ và Cổ Đại Mai ngược lại phân công rõ ràng, bà Từ: “Con đi trả bàn ghế trước đi, sau đó đi nhào bột, mẹ đi trộn nhân.”
Cổ Đại Mai nghi ngờ: “Trộn nhân?”
Bà Từ: “Còn có thể làm mà không có đồ ăn được sao? Mẹ làm bánh bao cho bọn họ mang đi.”
Cổ Đại Mai hít ngược một ngụm khí lạnh với vẻ đau lòng, nhưng vẫn cảm khái một cách chân thành: “Mẹ, sao mẹ lại hào phóng như vậy?”
Bà Từ cảm giác đứa con dâu này của mình, không đánh cô ta một trận, cũng cảm thấy thật ngứa răng. Bà Từ cười lạnh: “Con thiếu đòn đúng không?”
Cổ Đại Mai lập tức chuồn ra ngoài.
Từ Toa trở mình, cảm thán sâu sắc về hành động tự tìm đường chết của Cổ Đại Mai.
Một giấc này của cô, ngủ có hơi lâu, đợi cô mơ màng tỉnh lại, Tiểu Nữu Tể đã không còn ở bên cạnh cô nữa, không biết đứa trẻ này dậy từ khi nào. Từ Toa dụi mắt ra ngoài, nhìn bà Từ ngồi ở ngoài phòng, cô nhẹ giọng hỏi: “Bà ngoại, cái gì thơm thế?”
Bà Từ: “Bà ngoại hấp bánh bao, cháu mau thử chút đi.”
Nữu Tể thò đầu vào từ một bên, tay cầm một cái bánh bao, ăn rất vui vẻ.
Từ Toa nhìn thấy bánh bao trong nồi không tính là nhiều, bất tri bất giác bảo: “Người đi rồi ư?”
Bà Từ: “Ừ, bọn họ cũng vừa mới đi rồi.”
Như vậy xem ra, những người này cũng chừng mười giờ tối là có thể về đến nhà.
Bà Từ thật lòng cảm thán: “Thanh niên nhiều như thế, làm việc nhanh thật, nhưng mà cũng thật tốn lương thực.”
Chẳng trách cuộc sống của gia đình này lại nghèo như vậy, thanh niên choai choai sức ăn lớn, lời này không hề sai một chút nào.
Trong lòng Từ Toa gật đầu đầy thấu hiểu, bọn họ rất có sức ăn.
Cô nói: “Nhà chúng ta còn thiếu cái gì, lần sau cháu tới công xã mua về cho.”
Người ở trong thôn giống như đám người bà Từ, tuy rằng cách công xã không xa, nhưng cũng không thường xuyên đi tới công xã cho lắm. Vừa vặn mỗi tháng Từ Toa đều phải đi nhận tiền, vì vậy ngược lại cũng thuận tiện hơn không ít. Bà cụ bảo: “Được, đợi bà đưa tiền cho cháu.”
Từ Toa lắc đầu: “Cháu không lấy đâu!”
Hôm nay ra ngoài, bà ngoại cô còn đưa tiền cho cô.
Đôi mắt của bà Từ híp lại, bảo: “Vậy cháu mua đồ cũng không phải không cần tiền, bà không thể để cháu trợ cấp cho nhà như vậy được.”
Từ Toa còn không biết tình hình của bà Từ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận