Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 576. Kinh doanh 9

Chương 576. Kinh doanh 9
Chương 576: Kinh doanh 9
Lão Hoàng còn chưa bày ra xong, thì một chàng trai đã tới gần, đôi mắt chỉ hận không thể dán lên cái áo.
Lão Hoàng vốn là người bán quần áo, không phản ứng lại mà chỉ nói: “Mười lăm đồng không cần phiếu.”
“Màu đỏ thì sao?” Đôi mắt của chàng trai này cũng rất tinh.
Lão Hoàng: “Như nhau.”
Anh ta chịu ảnh hưởng của Từ Toa, bảo: “Lớn nhỏ màu sắc gì cũng đều cùng một giá hết.”
Vừa nói xong, đã nhìn thấy chàng trai móc ra ba mươi đồng ngay tại trận: “Cho tôi một cái như thế, lấy cỡ to nhất ấy.”
“Cái áo này mười lăm đồng sao? Cũng cho tôi một cái đi!”
Lão Hoàng đột nhiên bị vây lấy.
Thúy Thúy: “…?”
Lão Hoàng: “…!”
“Mẹ ơi, trên cái áo màu đỏ còn có hai bông hoa vàng nhỏ, tôi lấy cái này.”
“Cậu buông tay cho tôi, cái này là của tôi nhé.”
“Cút qua một bên, tôi nhìn thấy trước.”
Lão Hoàng: “Vẫn còn…”
“Ôi, tôi lấy cái này.”
Hai người ở trên sân ga, không thể ra ngoài được, anh tới tôi lui tranh giành nhau, cũng may bây giờ bán quần áo cũng không có văn phòng đầu cơ trục lợi bắt người nữa. Bằng không chỉ riêng hành động điên cuồng này của bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đè lại.
Cũng vừa vặn lúc này nhà ga đông đúc, lão Hoàng bận không chịu nổi, đang định nói không bán nữa, thì Thúy Thúy lập tức chen vào, nói: “Mười lăm đồng một cái, một tay giao tiền một tay giao áo, đi qua đừng bỏ lỡ.”
Hai người bận đến rối tinh rối mù một lúc, mấy người nhân viên phục vụ trên sân ga cũng xông qua mua quần áo.
Chẳng qua còn chưa đến hai tiếng đồng hồ, ba trăm cái áo và một trăm cái quần mà lão Hoàng đã lấy, đều biến mất trong biển người mênh mông.
Lão Hoàng và Thúy Thúy đưa mắt nhìn nhau, hai người tay nắm tay chạy vù vù ra khỏi nhà ga. Đợi khi hai người về nhà, bọn họ cũng chẳng màng ăn cơm, mà lên giường đếm tiền, thật lâu sau, khóe miệng của Thúy Thúy nhếch lên: “Này, này là bao nhiêu tiền đây?”
Đôi mắt của lão Hoàng nhìn chằm chằm: “Anh lời rồi…”
Anh ta lại dùng nửa tiếng để đếm, sau đó ngẩng đầu: “Bốn nghìn?”
Thúy Thúy hít ngược một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa thì hôn mê.
Bốn nghìn!
Một tháng tiền lương của cô ta chỉ có bốn mươi đồng.
Thế này gấp một trăm lần… của cô ta.
“Cái này cũng kiếm được quá trời tiền rồi đi?”
Lão Hoàng dần dần bình tĩnh lại từ trong mê mang: “Nếu đã kiếm được tiền, vậy chúng ta phải nhanh!”
Thúy Thúy lập tức nói: “Em xin nghỉ, đi cùng anh.”
Lão Hoàng lắc đầu: “Đừng, một đường đi này rất vất vả, anh sẽ tìm người khác đi chung, người đông lấy hàng cũng có thể giảm giá xuống.”
Thúy Thúy nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Cô ta vô cùng kích động, còn hôn chụt một cái lên mặt anh ta: “Sao anh lại lợi hại thế chứ.”
Lão Hoàng vuốt mặt, cười ha ha.
Anh ta không dám chậm trễ, rất nhanh đã liên hệ với vài người bạn, lại lên đường tới Bàng Thành.
Ngoại trừ lão Hoàng, những người khác cũng thế.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống trôi qua rất vất vả, nhưng đợi đột nhiên bán được đồ mới phát hiện ra, hình như cũng không phải là chuyện to tát gì! Làm thế nào, mọi người đều đột nhiên có tiền. Nếu mọi người đều có tiền, vậy bọn họ nhất định cũng phải kiếm tiền.
Lão Hoàng này làm như vậy, mà ở nhà họ Hoàng tại Thượng Tiền Tiến xa xôi, hai ông anh trai của nhà họ Hoàng ngồi lại với nhau, bên cạnh còn có vài anh em nữa. Những người này đã cùng nhau làm ăn chung vài năm.
Trong đó còn có Trần Tam, Trần Tam nói: “Thật đó, em không lừa mọi người đâu, em thật sự nghe Từ Sơn và Từ Lập nói, vợ chồng Từ Toa đã mở xưởng ở Bàng Thành rồi.”
Có thể người khác không nhạy cảm với chuyện như vậy, nhưng những người làm ăn buôn bán ở chợ đen như bọn họ lại rất nhạy cảm với loại chính sách này, đồng thời cũng cảm thấy, sau này cuối cùng bọn họ cũng không cần lén lén lút lút nữa, mùa xuân sắp tới rồi.
Nhưng như vậy cũng không ổn, vì người giành bát cơm quá nhiều.
Đương nhiên vợ đồng Từ Toa không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng lại liên quan đến chính sách bên ngoài.
Bọn họ vẫn luôn ở bên này, đều không hiểu bên ngoài phát triển thế nào. Nếu như thật sự là vợ chồng Từ Toa mở nhà xưởng ở bên ngoài, vậy ngược lại bọn họ cảm thấy có thể qua đó xem sao, nói một câu không dễ nghe, qua đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, bằng không ở nơi không xa lạ, ít nhiều vẫn sẽ mang theo lo lắng.
“Tôi đã kêu em gái tôi viết thư cho Từ Toa, đoán chừng mấy ngày này chắc hẳn đã có thư về rồi.”
“Anh nói Từ Toa có thể để ý đến chúng ta không?” Trần Tam cũng có hơi không yên tâm.
Cứ cảm thấy Từ Toa không dễ ở chung.
Anh hai Hoàng: “Cô ấy chưa chắc đã để ý chú, nhưng chắc hẳn sẽ để ý đến chúng tôi, anh em chúng tôi có quan hệ khá ổn với vợ chồng bọn họ.”
Trần Tam: “… Anh làm em tổn thương quá.”
“Anh!”
Vừa vặn lúc này Hoàng Diệu Thường đi qua, vào cửa nhìn thấy cũng giật nảy mình: “Ôi trời ơi, các anh làm gì thế? Nhiều người như vậy là đang mưu đồ làm chuyện xấu sao?”
Anh cả Hoàng: “Em đừng quá đáng, bọn anh cần gì phải làm những chuyện đó? Sao em lại qua đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận