Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 76. Cháu không phẳng

Chương 76. Cháu không phẳng
Cảm ơn bạn thamvannguyet đã gửi kim phiếu cho truyện
Chương 76: Cháu không phẳng
Khi còn nhỏ, cô cũng đã từng nghe bà ngoại nói qua, giày vải thủ công này đi vào rất thoải mái, chẳng qua càng về sau càng ít thấy loại giày thủ công này, hiện tại đổi một thời đại, ngược lại có thể thử.
Cổ Đại Mai: “Không vấn đề gì, đêm nay mợ làm cho cháu.”
Từ Sơn: “Vợ à, em không ngủ, nhưng anh còn phải ngủ đấy.”
Cổ Đại Mai: “Cũng đúng, buổi tối làm giày còn lãng phí dầu, dầu cũng tốn tiền mua, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, chúng ta không thể lãng phí, sáng mai mợ dậy sớm làm cho cháu. Bây giờ trời sáng rất nhanh, mợ có thể dậy sớm.”
Từ Toa: “…”
Được mợ trâu, mợ muốn làm gì cũng được.
“À đúng rồi, cháu để quần áo thay ra vào chậu, sáng mai mợ giặt.” Cổ Đại Mai tiếp tục dặn dò.
Từ Toa sâu xa nói: “Chỉ một buổi sáng mà thôi, mợ muốn làm bao nhiêu việc, sáng sớm mợ quá bận.”
Cổ Đại Mai không chút để ý nói: “Có bao nhiêu việc đâu, bằng từng đó thì tính là gì chứ? Mợ làm được hết, năm đó lúc mợ còn chưa lấy chồng, nhà mợ gần 20 người, đều do một tay mợ giặt quần áo, chẳng phải mợ vẫn làm xong đó ư, đây chỉ là chuyện cỏn con.”
Từ Toa: “… Vâng.”
Chẳng qua nghĩ một chút đúng là vui vẻ, Từ Toa không thích làm mấy chuyện này, có người lo liệu, cô có thể thuận lý thành chương lười biếng, cho nên ở cùng Cổ Đại Mai, quả thật có nhiều chỗ tốt.
Cô thích kiểu người chịu khó này.
“Những chuyện lặt vặt này, nhiều nhất là ba ngày, tất cả mợ đều có thể làm xong hết, cháu cứ chờ xem đi.”
Cổ Đại Mai nói được thì làm được, mới hai ngày, Từ Toa đã nhận được hai đôi giày vải do cô ta làm.
Nếu như không phải ở giữa còn cần bước phơi nắng, đoán chừng sẽ ít thời gian hơn, chưa đến hai ngày đã làm xong hai đôi giày vải thủ công, điều này không khiến người ta giật mình, điều khiến người ta giật mình nhất chính là, cô ta còn làm một chiếc áo lót nhỏ cho Từ Toa.
Từ Toa nhìn đóa hoa vàng trước áo lót màu xanh lam, rơi vào trầm mặc…
Cổ Đại Mai vui vẻ nói: “Sao nào, đây là từ chiếc váy mà cháu cho Nữu Tể cắt ra đấy, vốn dĩ lúc đầu mợ định làm một chiếc túi xách tay nhỏ, nhưng như thế khá đáng tiếc, cho nên mợ đã chủ động làm áo lót nhỏ cho cháu, cháu thử xem, mợ thấy ngực cháu vừa gầy lại phẳng, chắc hẳn cỡ áo không thành vấn đề.”
Phẳng?
Mời mợ mở to mắt nhìn cho kỹ… Ai nói phẳng?
Mợ nói ai!
Từ Toa nhận món quà này, có chút vui vẻ.
Nhưng lời Cổ Đại Mai nói lại khiến cô không vui.
Từ Toa lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Cô chưa từng nhận món quà nào như thế này.
Cô dùng sức ưỡn ngực nói: “Cháu không phẳng!”
Cổ Đại Mai cảm thấy con nhóc này không chịu đối mặt với hiện thực, cô ta chân thành nói: “Nhỏ cũng không sao, phẳng cũng không cần vội, chờ cháu lớn sẽ tốt lên thôi.”
Từ Toa giận dữ: “Cháu không phẳng!”
Xắn tay áo.
Mợ có thể nói cháu là mầm đậu, nhưng không thể nói cháu phẳng.
Lại nói cháu phẳng, chúng ta đánh nhau.
….
Đâu vào đấy được một tháng.
Từ Toa miễn cưỡng thích nghi được với cuộc sống ở trong thôn.
Nói ra thì lúc Từ Toa đọc tiểu thuyết chỉ cảm thấy cuộc sống ở nông thôn cũng rất thú vị. Chẳng qua khi thật sự trải nghiệm thì cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều. Thực ra cuộc sống ở dưới nông thôn vừa nhàm chán lại vô vị.
Đa số mọi người đều thức dậy vào lúc mặt trời mọc và làm việc cho đến khi mặt trời lặn. Mỗi ngày việc làm no bụng thôi đã rất gian nan rồi, còn về các nhu cầu tinh thần khác chắc chắn càng không có.
Chuyện này cũng không trách được, nhưng chỉ cần trong thôn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì lập tức có người quây lại xem náo nhiệt.
Chuyện này đơn giản là do cuộc sống nhàm chán.
Lúc này Từ Toa vô cùng muốn cảm ơn sự giúp đỡ của “Đại thần xuyên không”, để cô không cần thêm vất vả vì kế sinh nhai. Nếu thật sự để cô vác cuốc ra đồng làm việc, vậy thì Từ Toa cảm thấy mình có thể biểu diễn tại trận một màn phi thân.
Không nói những cái khác, giống như Hồ Hạnh Hoa lén lút làm ăn, Từ Toa cảm thấy mình không làm nổi.
Cho nên, ông trời thương người thật thà, cuộc sống của cô thế mà trải qua cũng tốt lắm.
Tuy rằng công việc bên đại đội lộn xộn, nên cô không thể thiếu chuyện phải làm mấy công việc vặt, nhưng cuộc sống quả thật không mệt. Bên liên hội phụ nữ gần như không có việc, gần đây cô xử lý một vài văn kiện có liên quan đến phụ nữ và trẻ em, cũng tính là đã làm việc. Thoải mái hơn so với lúc cô học ở trường thể thao. Phải biết là trường thể thao cũng phải đi học, mắt thầy cô trừng lên như cái chuông đồng vậy.
Bây giờ, không có ai quản lý nữa!
Nếu như là người trưởng thành xuyên không đến, có thể sẽ không lĩnh hội được kiểu sống tốt đẹp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận