Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 97. Quà đáp lễ

Chương 97. Quà đáp lễ
Chương 97: Quà đáp lễ
Cô ăn hơn nửa bát cơm: “Cháu không ăn hết được đâu.”
Từ Sơn lập tức xuất hiện, nhanh chóng nói: “Để cậu để cậu, cậu ăn giúp cháu.”
Anh ta chẳng những không cảm thấy một người đàn ông ăn cơm dư thừa của cháu gái có gì không đúng, trái lại còn cảm thấy không tệ.
Từ Toa: “Được ạ.”
Từ Sơn cười hì hì: “Vợ, mỗi người một nửa.”
Đặc điểm lớn nhất của Từ Sơn chính là lười, những chuyện khác cũng thật sự không có gì. Bạn xem cách đối xử của anh ta với vợ mình tốt gấp trăm lần đàn ông bình thường trong thôn. Từ Toa ăn xong, lúc này mới có sức mở gùi của mình.
Đây cũng là thói quen tương đối tốt của những người nhà họ Từ.
Cô không đụng vào thì người khác chắc chắn sẽ không đụng vào đồ của cô. Mà cũng không chỉ mỗi mình cô, bản thân bà Từ cũng vậy. Những nhà bình thường khi vẫn chưa tách ra thì mẹ chồng nào cũng quản con dâu, con dâu là người nhà mình, người một nhà không nên có bí mật.
Dù sao con dâu lâu ngày sẽ thành mẹ chồng.
Chẳng qua bà Từ lại không như vậy, nhà họ vẫn chưa ở riêng, nhưng mà mấy đồ của Cổ Đại Mai, bà Từ sẽ không đụng đến.
Từ Toa mở gùi ra nói: “Hôm nay nhiều đồ quá, đây là đồ hộp và bánh ngọt cháu mua ở hợp tác xã.”
Từ Toa vẫn rất thích ăn đồ hộp này của hợp tác xã, cảm giác không có chất phụ gia, cô nói: “Theo lệ cũ, mỗi người một nửa.”
Lần này Từ Toa cũng không tính là mua nhiều, chỉ mua hai hộp đồ hộp, bánh quy cũng chỉ hai cân. Nhiều nữa cô không gánh được đâu.
Từ Toa lại lấy hai hũ mạch nha ra, nói: “Đây là quà đáp lễ của phó trấn Du.”
Điều này khiến mọi người đều hít vào một hơi: “Quý như vậy sao?”
Phải biết rằng rất khó mua mạch nha, mạch nha giá tám đồng vốn cũng đã rất đắt, lại còn luôn bán hết hàng, người lâu lâu mới đi mua như họ gần như không mua được. Như lần trước Từ Toa và bà ngoại đi cũng không mua được.
“Thật đúng là làm lãnh đạo, đúng là ngang tàng.” Từ Sơn hâm mộ cuộc sống như vậy đến chết đi được.
Từ Toa: “Cũng không biết cái này có ngon không, để chỗ bà trước đi, đợi cháu lấy một cốc nếm thử, nếu như không hợp khẩu vị cháu thì để cho bà và Nữu Tể.”
Bà Từ: “Để ở chỗ bà thì được, nhưng mà sao lại không thích uống thứ này được, không thể có chuyện đó.”
Từ Toa phì cười nói: “Khẩu vị của con người rất khó nói, cháu cũng không thích ăn thịt mỡ mà.”
Nói vậy trái lại cảm thấy cũng đúng, bà Từ gật đầu: “Được, nghe lời cháu.”
Bà cũng đã nhận ra Hổ Nữu Nhi rất chân thật, cô nói không thích thì thật sự không thích, không phải là kiểu người thích giả vờ.
Bà Từ: “Còn gì nữa không.”
Từ Toa lấy đồ mà mình đã chuẩn bị trước ra, cũng đổ luôn cho phó trấn Du, nếu không... Nếu nói là cô mua hết thì bà ngoại lại sẽ trách móc, hơn nữa cô mua những đồ này cũng cần tiền, cũng không hề ít, cũng không hợp lý.
Dù sao thì hai bên cũng không qua lại, dù là thỉnh thoảng gặp cũng sẽ không nói đến việc bên này tặng gì, bên kia tặng lại gì.
Nên Từ Toa rất bình tĩnh nói rằng mấy thứ này đều là quà đáp lễ của phó trấn Du.
Cô nói: “Mấy chai này là tương ớt thịt bò.”
Tất nhiên mấy bao bì trên chai thủy tinh đã bị Từ Toa xé đi.
Cô nói: “Bình thường xào rau có thể cho vào cho có vị, cũng có thể chấm đồ ăn, ăn với cơm đều được. Nhưng mà chỉ cần mở ra là nhất định không được dùng quá lâu.”
Bà Từ tò mò cầm lên lắc một cái, mắt thường có thể nhìn thấy bên trong chai thủy tinh giữa tương ớt là viên thịt bò, không biết nhiều cỡ nào. Nhưng mà chỉ cần lắc nhẹ là có thể thấy được thứ bên trong như là một loại dầu mỡ.
Bà Từ: “Trời ạ.”
Từ Sơn và Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Từ Sơn lẩm bẩm: “Con chưa bao giờ thấy đồ tốt như vậy.”
Cổ Đại Mai bên cạnh cũng không ngừng gật đầu, Từ Sơn chưa từng thấy thì cô ta cũng lại càng chưa từng thấy, điều kiện nhà cô ta thua xa điều kiện nhà họ Từ.
Từ Toa: “Còn nữa.”
Lúc này cả nhà họ Từ đều kinh hãi, không nói gì nhiều, đã có một hũ mạch nha cũng đã là quý lắm rồi. Mà bây giờ không chỉ có hai hũ mạch nha, còn có bốn chai tương ớt thịt bò.
Chân mày bà Từ nhíu thật chặt, nói: “Hổ Nữu Nhi à, sao lại còn nữa, như vậy có vẻ hơi nhiều rồi.”
Mặt Từ Toa không đổi sắc đáp: “Có thể là dì ấy thấy cháu tặng cũng không ít đồ.”
Bà Từ biết Từ Toa tặng cái gì, tuy là quà Từ Toa tặng thật sự rất nặng, nhưng mà phó trấn Du vốn là tết đã đến đây thăm bà lão này, lại còn giúp Từ Toa có được công việc.
Dù quà này có nặng đến đâu cũng là chuyện nên làm.
Nhưng mà sao lại còn đáp lễ như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận