Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 107. Sức hút của mì ăn liền 3

Chương 107. Sức hút của mì ăn liền 3
Chương 107: Sức hút của mì ăn liền 3
Từ Toa không chú ý đến, Từ Sơn cố tình tìm một ít củi dễ cháy tới, mang vào cho cô, đều là những thứ rất dễ bén lửa, hơn nữa lại còn vô cùng khô nữa, nếu như thế này mà còn không cháy, vậy thì chính là ông trời thích vạch lá tìm sâu. Ông trời đương nhiên sẽ không kiếm chuyện như vậy, cho nên, tất nhiên là có thể cháy lên rồi.
Từ Toa bên này vừa nhóm xong lửa, lập tức rửa tay, lại đem xúc xích cắt thành từng miếng từng miếng một.
Trong phòng truyền đến tiếng xuống giường đi giày, Từ Toa ngẩng đầu, cười híp mắt: “Bà ngoại, chào buổi sáng.”
Bà Từ vừa đẩy cửa ra đã cảm thấy có một luồng khí phấn chấn hẳn lên phả vào mặt.
Bà cụ nheo mắt đầy ý cười hỏi: “Sao cháu lại dậy sớm vậy?”
Sau đó lập tức mắng: “Cổ Đại Mai cái đứa lười biếng này, sao lại để cháu làm bữa sáng cơ chứ? Chuyện này ....”
Lời còn chưa nói xong, Cổ Đại Mai cũng tiến vào, cô ta vội vàng nói: “Mợ tới rồi đây, Hổ Nữu Nhi, để mợ, để mợ làm.”
Từ Toa mặc kệ Cổ Đại Mai, kiên định nói: “Sáng nay cứ để cháu nấu, hai người rửa mặt trước đi.”
Cổ Đại Mai thò đầu ra nhìn: “Cháu nấu món gì vậy, chẳng phải nói hôm nay hấp bánh gì đó à? Mợ thêm ít cao lương là… Ôi mẹ ơi!”
Cô ta nhìn thấy xúc xích ở trên thớt.
Bà Từ bị cô ta làm cho hoảng hốt theo, cũng nhìn theo đó, mẹ chồng nàng dâu hai người bắt đầu điên cuồng hợp tấu.
Tiếng thét chói tai vang lên, tiếng này lớn hơn tiếng trước.
Tay Từ Toa vung dao thái rau: “Dừng!”
Cả hai người dừng ngay trong một giây.
Từ Toa chớp chớp đôi mắt to tròn: “Đây là cháu lấy từ trong túi kia ra đấy, trông có vẻ không để lâu được, nếu như mà để hỏng mất thì quá lãng phí, cho nên lấy ra làm luôn.”
Dừng một lát, cô hất tay: “Mọi người ra ngoài đi, mau đi rửa mặt. Đừng làm phiền cháu xuống bếp, làm cháu đau hết cả đầu.”
Mắt Từ Toa chớp chớp, đẩy hết hai người ra ngoài, xoạch một tiếng, đóng luôn cửa lại. Dựa vào sự cố ý làm càn của mình, cô thành công đuổi hai người họ ra ngoài.
Sau đó, chính là thiên hạ của cô rồi.
Cổ Đại Mai lo lắng nhìn mẹ chồng, vừa khéo bà Từ cũng nhìn cô ta, mẹ chồng nàng dâu hai người, vô cùng thấp thỏm không yên.
Cổ Đại Mai nhỏ tiếng nói: “Hổ Nữu Nhi, không đến mức đem đồ ăn làm lộn tung lên hết cả đấy chứ?”
Bà Từ đương nhiên không chấp nhận cô ta nói những lời không hay về Hổ Nữu Nhi đáng yêu như thế, lập tức nói: “Sao lại là lộn tung! Con bé là vì ai? Còn không phải là vì các người được ăn ngon hơn chút hay sao? Các người đừng có mà hưởng lợi rồi còn không biết ít nhiều. Hơn nữa, cho dù Hổ Nữu Nhi có cho người khác đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến con, đấy là đồ gửi cho Hổ Nữu Nhi. Đã là đồ của con bé, thì con bé có thể tự xử lý.”
Cổ Đại Mai: “..... Con biết, nhưng mà, cũng không nhịn được mà đau lòng.”
Cô ta đặt tay lên trái tim, cảm thấy tim của bản thân đang nói với cô ta: Tôi đau quá! Tôi thực sự đau quá!
Từ Toa không để ý tới bọn họ, nhìn thấy nước đã sôi rồi, bèn bỏ mấy gói mì ăn liền vào trong nồi, sau đó đem trứng gà đánh sẵn kia bỏ vào bên trong. Trứng gà gặp nước nóng, lập tức nổi thành từng mảng từng mảng như hoa nở, lúc này Từ Toa mới cho thêm tất cả các gia vị vào trong nồi, đảo đều lên một chút.
Ánh mắt nhìn chằm chằm có chút rõ ràng, Từ Toa nhìn thấy Nữu Tể đang bò lên bậc cửa, chảy cả nước miếng.
Từ Toa nghĩ đến phomai mà mình định ăn nhưng vẫn còn giấu ở kia, nhìn vội về phía cửa một cái, xác định không có ai, lập tức bóc ra một cái, bỏ vào trong miệng của Nữu Tể, nói: “Em nhanh ăn đi.”
Tiểu Nữu Tể chưa từng ăn qua thứ này bao giờ, bọn trẻ con thời hiện đại đều ăn pho mai vui vẻ, nhưng Nữu Tể đến nhìn cũng chưa được nhìn nữa, chẳng qua đứa bé này đối với Từ Toa chính là hoàn toàn tin tưởng.
Chị họ = đồ ăn ngon = rất nhiều đồ ăn ngon.
Dáng vẻ nho nhỏ, khom lưng chổng mông, giống như một con hổ đói vồ mồi há to cái miệng, đem miếng pho mai đưa vào trong miệng. Cô nhóc híp mắt, khóe miệng cong lên. Trẻ con thì không biết cách hình dung, nhưng mà thái độ của cô bé đã nói rõ thứ này ngon thế nào rồi!
Từ Toa xoa tay, lại âm thầm quay đầu ra bên ngoài nhìn một cái, được rồi, vẫn không có người.
Cô lại móc ra một cái khác, cũng học theo cái miệng lớn của Nữu Tể, hơi híp mắt, một miếng ăn sạch.
Hai kẻ ăn vụng đưa mắt nhìn nhau mà cười, ha ha ha.
Tiếp sau đó, tiêu hủy chứng cứ.
Từ Toa cảm thấy, đây thật đúng là kích thích biết bao nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận