Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 482. Ăn vạ 3

Chương 482. Ăn vạ 3
Chương 482: Ăn vạ 3
Nghĩ đến đây, Khương Hồng bỗng lóe lên một suy nghĩ, đúng rồi, trước đó, bà ta từng đến xin xỏ, Từ Hồng Vĩ phớt lờ bà ta thì không sao, lại còn để chính ủy tìm chồng bà ta nói chuyện, yêu cầu bà ta chú ý một chút. Vậy thì bây giờ một đứa trẻ đến đòi là được chứ gì?
Con nhà bà ta năm nay mới tám tuổi, chấp nhất gì một đứa trẻ con cơ chứ.
“Đi đi, mày qua đó mà đòi đi. Tao không tin nhà bọn họ lại không cho một đứa nhỏ như mày một miếng ăn, ngay cả con gái cũng còn được ăn, nhà chúng ta là con trai.”
Con người này dù có muốn giữ thể diện hay không thì cũng đã vậy rồi.
Người tự cho là đúng luôn cảm thấy bản thân mình là quan trọng nhất, cảm giác con gái nhà người ta không nên ăn thịt, cho dù có ăn cũng nên để con trai nhà mình ăn, lại chưa từng nghĩ đến, con trai là con nhà mình, người ta liên quan gì à?
Nói khó nghe thì, con trai bà cũng đâu phải con trai tôi.
Theo lý mà nói, cậu bé đã không còn là con nít nữa, nhưng vì được cưng chiều, nên hình thành tính cách như một ông vua con. Thế nhưng cũng vì nhà có mỗi một thằng con trai, cho nên Khương Hồng cũng thấy rằng tất cả những gì tốt nhất nên dành cho con trai bà ta.
Bà ta có ba cô con gái, đều nuôi ở quê nhà, không cho đến đây.
Con trai bà ta là đứa nhóc ham ăn, vừa nghe mẹ nói lập tức chạy đi ngay. Gào khóc lao tới nhà họ Từ, đập cửa ầm ầm gần như hận không thể đập vỡ cái cửa vậy. Người một nhà Từ Toa đang ăn cơm chiều thì nghe thấy động tĩnh.
Từ Toa vô thức nói: “Đó có phải thằng nhóc con nhà Khương Hồng không vậy?”
Nói xong, bản thân cô lại sửng sốt.
Cô biết.
Cô thế mà thốt ra câu đó.
Bà Từ hỏi: “Đấy là ai thế?”
Từ Toa nhìn thoáng qua ba cô rồi đáp: “Chồng của bà ta chính là người mà trước kia đã cạnh tranh chức liên trưởng với ba cháu, trước kia bà ta cũng thường xuyên bắt nạn mẹ cháu, rất ghen tị với mẹ cháu, mỗi lần nhìn thấy cháu đều mắng cháu là đồ tốn cơm.”
Từ Hồng Vĩ không phản bác.
Từ Toa: “..” Con đâu nói sai.
Những mảng ký ức xuất hiện trong giấc mộng của cô, cũng có sự xuất hiện của bà ta, quả nhiên cô không nói sai.
“Con trai nhà bà ta chính là một tiểu bá vương, nhà ai có đồ ăn gì đều sẽ đến cửa đòi, thằng nhóc không đến thì mẹ nó đến, người ta nhìn thấy là phiền.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Một nhà không biết điều.”
Bà Từ cười khẩy, tay chỉ về phía cửa: “Đây là đến vì muốn ăn phải không?”
Từ Toa gật đầu.
Từ Hồng Vĩ đáp: “Có thể đập cửa rầm rầm như thế, hẳn là đứa bé kia.”
Bà Từ cười nói: “Mẹ thằng nhóc đó bắt nạt con gái và con rể mẹ, còn ức hiếp cả cháu gái mẹ nữa, mẹ muốn để cho cô ta biết thế nào là lợi hại.”
Bà đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Đại Sơn, con giúp mẹ một tay.”
Từ Hồng Vĩ, Từ Toa và Giang Phong: “???”
Từ Sơn xắn ống tay áo, hưởng ứng: “Mẹ chọn đúng người rồi.”
Cũng không hiểu tại sao, Từ Toa bỗng nhiên cảm thấy thật phấn khích.
Bà Từ đến bên cửa, đột ngột mở cánh cửa khiến thằng nhóc con bị giật mình, chao đảo một chút, thằng bé nằng nặc: “Tôi muốn ăn thịt, cho tôi ăn thịt.”
Lúc này bởi vì thằng nhóc đập cửa ầm ầm, cho nên trên hành lang, từng nhà đến ngoái đầu ra nhìn.
Bà Từ bước đến, cười hiền dịu rồi nói: “Anh bạn nhỏ, cháu gõ nhầm cửa rồi, đây không phải là nhà của cháu. Nếu đã muốn ăn thịt thì về nhà nói mẹ cháu nấu cho mà ăn nhé.”
“Bà già chết tiệt, mở cửa ra mau, tôi muốn ăn thịt, con gái không có quyền ăn thịt, là của tôi!”
Thằng nhóc ở nhà đã quen thói ngỗ ngược, đến nhà người khác la lối om sòm đều có mẹ mình chạy theo sau giải quyết, cho nên hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện.
Bà Từ nhíu mày, có điều bà cụ vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh bạn nhỏ, tại sao dám chửi bà hả? Chửi người khác là không đúng đâu! Cháu như thế này là không ngoan. Cứ như vậy sau này sẽ không có ai muốn làm bạn với cháu đâu.”
“Ai cần bà quan tâm cơ chứ, mau mở cửa ra. Tôi muốn ăn thịt, tôi chỉ muốn thịt thôi!”
Vừa mở cửa, mùi hương bay ra khiến thằng nhóc chịu không nổi. Mắt nó trừng trừng nhìn bà cụ, cật lực đẩy bà cụ: “Mụ già, cút đi!”
“Á!”
Bà Từ bất ngờ bị ngã về phía sau.
Toàn thân bà cụ nằm sõng soài trên mặt đất, nhắm nghiền mắt, Từ Sơn chỉ biết thốt lên một tiếng: “Mẹ!”
Anh ta trừng mắt, đỡ bà Từ, nói: “Thằng nhóc con này, mày dám đánh người hả! Mẹ, mẹ ơi, … mẹ tỉnh lại đi…”
Từ Sơn gào lên ầm ĩ: “Giết người rồi! Thằng ranh con giết người rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận