Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 181. Lời đồn 2

Chương 181. Lời đồn 2
Chương 181: Lời đồn 2
Cả nhà Thổ Cẩu Tử không cho rằng anh ta đang giả vờ, cứ nhìn gương mặt lem luốc như ma của anh ta, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng, còn có chiếc quần ướt đầm đề của anh ta nữa… dù sao, giả thì chắc chắn không phải giả rồi.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao mà quần bị ướt, ừm… chuyện xấu hổ đừng nhắc nữa.
Một tay Thổ Cẩu Tử kéo ba, một tay kéo mẹ, nói: “Mọi người không biết đâu, con đã gặp phải bách quỷ dạ hành! Trước đây từng nghe qua bách quỷ dạ hành con chẳng hề quan tâm! Con nghĩ toàn là các cụ lừa gạt mấy thằng nhóc tụi con! Nhưng mà ai từng nghĩ vậy thì quả thật không phải vậy đâu! Thật sự có chuyện như vậy đó! Con còn nghe thấy nữ quỷ nói chuyện, cô ta cứ nói mãi mệt quá, nói mãi nói mãi… còn nói, sắp đến rồi! Con sợ muốn điên luôn… mọi người không biết đâu, trời hôm nay thì gió ở đâu ra? Thế mà cái cờ trắng kia lại phấp phới trong gió! Mẹ ơi! Con không ổn rồi, con thật sự sợ chết đi được…”
Thổ Cẩu Tử nói năng hơi lộn xộn, nhưng cuối cùng vẫn nói cho mọi người biết kha khá tình hình.
Dựa vào tình hình bi thảm mà người này đã trải qua, mọi người cũng đều kinh hãi không nói nên lời.
“Chú tư à, vận may của em tốt phết đấy chứ, người bình thường gặp loại chuyện này, lẽ nào còn mạng à? Dù sao đi nữa thì em cũng đã rút lui toàn vẹn!” Anh cả Đại Cẩu Tử của Thổ Cẩu Tử an ủi anh ta một cách nhạt nhẽo.
Chỉ có điều không hề an ủi được anh ta.
Thổ Cẩu Tử khóc thê thảm: “Oa oa, anh cả, anh ở cùng em thì tốt rồi, chúng ta còn có thể chăm sóc cho nhau. Anh em Đại Hổ, Nhị Hổ nhà người ta chăm sóc nhau đấy…”
Đại Cẩu Tử: “…” Không, anh không muốn gặp quỷ!
Mẹ của Thổ Cẩu Tử: “Đại Hổ, Nhị Hổ cũng gặp sao?”
Thổ Cẩu Tử: “Đúng vậy! Hai người họ thường ngày giỏi khoác lác tưởng rằng bọn họ trâu bò lắm, còn chẳng phải là chạy trốn vào trong chòi ôm chặt sưởi ấm cho nhau à!”
Ba của Thổ Cẩu Tử nghe thấy sợ quá chừng, ông ta nói: “Đừng đi trộm nữa, nhà chúng ta đừng đi trộm khoai lang nữa. Ba thấy con nữ quỷ này chắc chắn là do mệt mỏi mà chết, đâu quen nhìn mấy kẻ lười biếng? Chúng ta vẫn nên làm việc, vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn.”
Cả nhà đều cảm thấy rất có lý, run lẩy bẩy ôm lấy nhau.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau đã nghe nhắc đến chuyện ma quỷ lộng hành tối qua. Cho dù Thổ Cẩu Tử không dám nói nhưng Đại Hổ và Nhị Hổ sẽ nói. Chẳng qua là mọi người lại không giống người nhà của Thổ Cẩu Tử trông thấy tình cảnh bi thảm nhếch nhác kia của anh ta. Hiển nhiên là nửa tin nửa ngờ.
Mẹ của Thổ Cẩu Tử: “Tôi tin tưởng Đại Hổ, Nhị Hổ.”
Đại Hổ, Nhị Hổ cảm động nhìn mẹ của Thổ Cẩu Tử, thầm nghĩ bà cô này dù bình thường lười biếng nhưng vậy mà lại là người thật thà.
Mà đứng kế bên mẹ của Thổ Cẩu Tử chính là bà Từ và con dâu Cổ Đại Mai, bọn họ trái lại cũng tin tưởng, suy cho cùng, hai thằng nhóc Đại Hổ và Nhị Hổ này cũng không phải dạng ăn nói lung tung, ít nhiều gì cũng vẫn đáng tin.
Bà Từ: “Chuyện này, các cháu cũng may mắn đó, may mà con quỷ này không làm gì các cháu, nếu không thì sẽ có chuyện không may.”
Đại Hổ, Nhị Hổ vội vã gật đầu.
Đại Hổ nói: “Giọng của nữ quỷ khàn khàn vô cùng đáng sợ nói mệt quá…”
Nhị Hổ nói: “Nữ quỷ nói sắp đến rồi, không biết muốn đi đâu nữa.”
Người trong thôn đều vây lại ở bên này, trong đó có người không tin nói: “Ôi, con quỷ này còn có thể nói chuyện cơ à? Chắc không phải có người đi qua rồi bị các anh hiểu lầm đấy chứ?”
Không thể không nói, ma xui quỷ khiến, người này đã nói ra chân tướng.
Đại Hổ, Nhị Hổ: “Không đâu, chúng tôi còn thấy vòng hoa nữa!”
Hôm nay Thổ Cẩu Tử đã chăm chỉ làm việc, anh ta sợ chết khiếp rồi, không ra sức làm việc thì anh ta cảm thấy thời gian thời gian của mình nhiều quá sẽ suy nghĩ lung tung. Anh ta lớn tiếng mà kiên định hùa theo:
“Tôi tin Đại Hổ và Nhị Hổ!”
Đại Hổ, Nhị Hổ: “…”
Thổ Cẩu Tử này dù luôn bát nháo ở bên ngoài nhưng con người thì tốt.
Trong thôn bởi vì chuyện ma quỷ lộng hành mà xôn xao truyền đi, Từ Toa tự nhiên cũng sẽ biết, cô, cô thật sự chột dạ lắm!
Vốn dĩ Từ Toa không muốn hù dọa người ta đâu, nhưng, làm thế nào mà vẫn dọa người ta thế…!
Từ Toa cảm thấy vô cùng áy náy!
Nhưng càng áy náy thì cô càng không dám tham dự vào đề tài này. Sợ bị người ta phát hiện là cô giở trò.
Phương Kiến Quốc: “Đại đội trưởng, chuyện này không cần biết là thật hay giả, vẫn phải nói rõ ràng với người trong thôn, bây giờ khắp nơi đều đang đánh đổ mê tín dị đoan của thời phong kiến mà đại đội chúng ta như thế này là không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận